Trọng Sinh Sau Bạch Nguyệt Quang Hôn Ta
-
Chương 16: Cái gì cũng chưa nhìn thấy
Tuy nói vai diễn của Tô Duyệt Cẩn đã kết thúc, nhưng《 Vương quyền 》thì vẫn chưa, Diệp Tử Ninh vẫn ở đoàn phim, Tô Duyệt Cẩn tương đối yên tâm. Đào Yêu dù có làm càn đến thế nào, cũng sẽ không đến đoàn phim khác tìm người, đương nhiên, tiền đề là Diệp Tử Ninh không có từ bỏ chống cự.
Nếu lần này Diệp Tử Ninh vẫn đi theo Đào Yêu, thì cô sẽ thật sự mặc kệ. Tô Duyệt Cẩn trầm khuôn mặt suy nghĩ. Cô cũng không có khả năng thời thời khắc khắc đều quan sát Diệp Tử Ninh.
"Tô Tô?" Diệp Tử Ninh nghi hoặc mà liếc mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn một cái.
Tô Duyệt Cẩn ngước mắt, nói: "Không có gì, đi thôi."
Diệp Tử Ninh chớp chớp mắt, nói tiếp: "Tô Tô, lời nói cậu vừa nói, có phải ám chỉ người kia muốn......"
Tô Duyệt Cẩn không nói, chỉ là chăm chú nhìn Diệp Tử Ninh, tựa hồ là muốn phán đoán hàm ý trong lời nói của đối phương.
Tô Duyệt Cẩn đối với thái độ của Diệp Tử Ninh còn tính vừa lòng, sắc mặt hòa hoãn không ít, lại không có trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Cậu chờ xem là được."
Diệp Tử Ninh dương dương khóe miệng, khói mù nơi đáy mắt đều tan đi không ít, nháy mắt liền khôi phục bản tính, "Tô Tô, cậu cùng Tần tổng hiện tại thế nào rồi a?"
"Chẳng ra gì, cậu tự lo cho chính mình cho tốt đi." Tô Duyệt Cẩn nhàn nhạt nói, ngữ khí tùy ý, cô thật sự không muốn cùng người khác bàn luận về Tần Liễm Vi.
Diệp Tử Ninh bĩu môi, "Lạnh lùng như thế, cậu cùng Tần tổng cãi nhau?"
"Đừng bát quái, cậu nghĩ cô ấy sẽ cùng mình khác cãi nhau?" Tô Duyệt Cẩn bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn Diệp Tử Ninh, buồn bã nói.
Diệp Tử Ninh cố ý kéo dài lời nói, rõ ràng mang theo vài phần trêu chọc, "Là là là, cậu hiểu Tần tổng nhất, mình làm sao mà biết chứ."
Trở lại khách sạn, Tô Duyệt Cẩn bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi, thu dọn được một nửa, liền nhận được điện thoại Tần Liễm Vi.
"Chúc mừng đóng máy." Tần Liễm Vi mỉm cười mở miệng, "Đang làm gì đấy?"
"A, thu dọn hành lý." Ngữ điệu Tô Duyệt Cẩn lười biếng, mang thêm vài phần thân mật khó giải thích, chính cô cũng chưa phát hiện.
Tần Liễm Vi cười khẽ một tiếng, ngữ điệu ôn nhu, "Cứ từ từ thu dọn, chờ tôi đến đón."
"Cô không bận chuyện khác sao?" Tô Duyệt Cẩn nhướng mày, mở miệng nói.
Tần Liễm Vi cười như không cười mà mở miệng: "Có chuyện gì quan trọng hơn cô sao?"
Tô Duyệt Cẩn nghẹn lời, bên tai hơi hơi đỏ ửng, nào đó ý nghĩa thượng, coi như là cầu nhân đắc nhân*, nhưng lời nói lại không chịu thừa nhận, "Hoa ngôn xảo ngữ*, miệng lưỡi trơn tru."
Hoa ngôn xảo ngữ*: Lời nói khéo léo nhưng không thành thật, lời nói hay nhưng vô nghĩa.)
"Tôi không nói dối." Tần Liễm Vi mở miệng nhàn nhạt nói ra một câu, sau đó Tô Duyệt Cẩn nghe được một tiếng "Phanh" thanh âm cửa xe đóng cửa, "Tắt máy trước, chờ tôi."
"Được, lái xe cẩn thận một chút." Khóe miệng Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng cong lên, ý cười trong mắt chợt lóe lên.
Tần Liễm Vi định lên tiếng, lời còn chưa kịp nói ra đã hóa thành một tiếng cười khẽ, cách loa điện thoại, nghe được làm lòng người kia có chút ngưa ngứa.
Tô Duyệt Cẩn giơ tay sờ sờ vành tai, chỉ cảm thấy Tần Liễm Vi đã cho mình uống mê hồn dược, mặc dù cô ấy không nghiêng không lệch mà đứng đó, cô cũng không thể tránh né mà bị hấp dẫn.
Gửi tin nhắn bảo Lâm Không Thanh không cần tới đón, Tô Duyệt Cẩn tuy rằng đã chịu trận dò hỏi, nghi vấn, nhưng rất thuận lợi mà lừa gạt thành công, cô hiểu rõ tính tình Lâm Không Thanh, Lâm tỷ của chúng ta chỉ cần là không gặp rắc rối, an an toàn toàn thì liền tốt, những chuyện còn lại sẽ không hỏi đến.
Thu dọn hành lý xong xuôi, Tô Duyệt Cẩn ngồi vào bàn, nghiêm túc lật xem kịch bản của bộ web drama, chờ sau khi đọc xong, lại tìm chữ nổi để chuẩn bị tự học.
Bộ web drama này tên là《 Cực dạ》, thuộc thể loại huyền nghi* trinh thám. Tô Duyệt Cẩn đóng vai một manh nữ, đây cũng là nguyên nhân mà đoàn phim tìm tới cô.
(Huyền nghi: truyện ngôn tình có yếu tố ly kỳ bí ẩn nhiều hơn chứ không phải trinh thám. Việc đưa các yếu tố vụ án bí ẩn và quá trình phá án trở thành mạch truyện quan trọng trong tiểu thuyết ngôn tình cũng không còn xa lạ với các tác giả Trung Quốc.)
Người chuyên tâm làm chuyện gì đó thì thời gian trôi đi sẽ rất nhanh, thời điểm tiếng gõ cửa vang lên, Tô Duyệt Cẩn hơi ngẩn ra một chút, sau đó mới phản ứng lại đoán hẳn là Tần Liễm Vi đã tới, liền đứng dậy đi qua mở cửa.
Kết quả mở cửa ra bên ngoài không phải Tần Liễm Vi, mà là Chu Thuyền, chuyên viên trang điểm.
Tô Duyệt Cẩn hơi có chút kinh ngạc, ngay sau đó cười cười, nói: "Chu lão sư? Cô tới tìm tôi, nói thật có chút làm tôi không ngờ đến."
Chu Thuyền vội xua tay, ngượng ngùng mà mở miệng: "Ngàn vạn lần đừng gọi tôi là Chu lão sư, cô chuẩn bị đi rồi?"
"Đúng, có việc gì sao?" Tô Duyệt Cẩn lễ phép mà mở miệng dò hỏi, mang theo vài phần nghi hoặc.
Chu Thuyền do dự một lát, mới thấp giọng nói: "Khụ, cái kia, tôi có thể xin cô chữ ký được không? Là, là bạn của tôi rất thích cô, không được cũng không sao, có lẽ cô ấy chính là tâm huyết dâng trào."
Tô Duyệt Cẩn bật cười, "Được, cô vào đây đi."
Chu Thuyền vừa vào cửa, hơi có chút đứng ngồi không yên, cả người có vẻ thập phần khẩn trương.
Tô Duyệt Cẩn thật ra không chú ý, chỉ là tiếp nhận giấy bút trong tay Chu Thuyền, xoay người đi đến bàn ngồi xuống, lưu loát mà ký tên, ngoái đầu nhìn lại về phía Chu Thuyền, ngẩn ra một chút, ngay sau đó liền tươi cười, "Tần tổng."
Cửa không đóng, Tần Liễm Vi đứng bên ngoài, cùng Tô Duyệt Cẩn xa xa mà đối diện nhau, ngăn cách ở giữa là vóc dáng nho nhỏ của Chu Thuyền, không khí có chút vi diệu,
Chu Thuyền theo bản năng xoay người liếc mắt nhìn Tần Liễm Vi một cái, nháy mắt mở to hai mắt, "Tần tổng."
Tần Liễm Vi nhàn nhạt gật đầu, lại có vẻ thập phần thản nhiên, "Không vào ngồi sao?"
Chu Thuyền vội vàng lắc đầu, "Không được không được, tôi chỉ là nhờ Tô lão sư giúp...... giúp ký tên cho một người bạn, rất nhanh sẽ rời đi."
Tần Liễm Vi thuận miệng lên tiếng, biểu hiện đến thập phần lãnh đạm, trực tiếp lướt qua người Chu Thuyền, đi đến bên cạnh Tô Duyệt Cẩn ngồi xuống, sau đó nghiêng mắt nhìn Chu Thuyền một cái, khóe mắt nhiễm một chút sắc lạnh, khí tràng có vài phần làm cho người ta sợ hãi.
Tô Duyệt Cẩn liếc mắt nhìn Tần Liễm Vi một cái, chỉ cười không nói, Tần tổng có vẻ rất thích đảo khách thành chủ, đây gọi là chỉ cần ta không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác, đúng không nhỉ?
Chu Thuyền thật sự cảm thấy có chút xấu hổ, tuy rằng rõ ràng cô mới là người đến trước, nhưng lại cảm thấy chính mình có chút dư thừa. Đưa tay sờ sờ chóp mũi, Chu Thuyền nhận lại giấy bút từ trong tay Tô Duyệt Cẩn, sau đó vội vội vàng vàng mở miệng: "Cảm ơn Tô lão sư, hai người ở lại vui vẻ, tôi đi trước."
Tô Duyệt Cẩn nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Chu Thuyền có chút buồn cười, nói thế nào đây, Tần tổng chỉ dựa vào diện mạo đại khái là thật sự làm người ta tự giác nới rộng khoảng cách.
Chu Thuyền đi trước, thập phần tri kỷ mà giúp Tô Duyệt Cẩn đóng của lại, bất quá trước khi cửa hoàn toàn đóng lại cô có nhìn thoáng qua, vừa vặn thấy Tần Liễm Vi ngồi trên ghế, duỗi tay câu lấy đầu ngón tay của Tô Duyệt Cẩn, như muốn cúi người thò lại gần, lại như muốn đem người kia kéo vào trong lồng ngực mình, tóm lại cực kỳ ái muội.
Chu Thuyền vội vàng đem cửa đóng lại, lẩm bẩm vài câu cái gì tôi cũng chưa nhìn thấy, lúc này mới cất bước đi xa.
========================
20 vote sẽ update chap mới nha
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
28/01/2022
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook