Cảm giác sống lại, cả thân thể được ấm áp dần dần bao lấy, Tô Duyệt Cẩn mở mắt, sắc mặt trắng bệch, trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, dồn dập mà thở hổn hển, như vừa thoát khỏi sự truy đuổi của một con quái thú, cuối cùng cũng được hít thở không khí.

Tô Duyệt Cẩn khôi phục ý thức, phản ứng đầu tiên là cảm nhận được sự ấm áp của dòng nước. Nhưng không phải cô đã kết thúc cuộc đời trong làn nước biển lạnh lẽo rồi sao.

Khi đó Tô Duyệt Cẩn có một cảnh quay tại bờ biển, có một cảnh rất dài phải quay dưới nước.

Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh biển, tựa như thác nước, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, tạo cho người ta cảm giác thanh lãnh, yêu nghiệt.

Tô Duyệt Cẩn hồi tưởng lại cảnh tượng ấy.

Cô cứ như vậy chết trong nước biển, tóc dài tán loạn, làn váy kiều diễm, đẹp giống như một giấc mộng. Có thể xem, cô vì màn màn ảnh mà sinh, vô số hình tượng tươi mới sống động, cũng vì màn ảnh mà chết, đây là nơi duy nhất của Tô Duyệt Cẩn.


Sau đó, bạn tốt viết điếu văn, trích dẫn một câu như sau, "Sinh như hạ hoa chi sáng lạn, chết như thu diệp chi tĩnh mỹ", Tô Duyệt Cẩn là minh chứng gần như hoàn mỹ cho câu nói này.

Nhưng hiện tại, Tô Duyệt Cẩn nhìn xung quanh bốn phía, sắc mặt lạnh lùng.

Cô đang nằm trong bồn tắm, trên người đầy vệt đỏ ái muội, khóe mắt, đuôi lông mày toàn là diễm sắc, môi đỏ, làn da trắng tuyết, câu dẫn làm người ta không rời mắt.

Vì cái gì, vì cái gì phải là ngày này? Tô Duyệt Cẩn giữa mày phủ một tầng mỏng sương.

Một lát sau, Tô Duyệt Cẩn từ bồn tắm đứng lên, bọt nước theo đường cong cơ thể lăn xuống, lưu luyến không rời. Từ bên cạnh Tô Duyệt Cẩn kéo quần áo mặc vào người, hơi nước thấm ướt áo ngủ vốn mỏng manh, kề sát vào da thịt, kinh diễm phi thường.

Tô Duyệt Cẩn vô tư bước ra khỏi phòng tắm. Nhưng, vừa mới bước vào phòng ngủ, Tô Duyệt Cẩn liền sửng sốt một chút, trên giường có một người đang nằm, lúc này đưa lưng về phía cô, tuy thế đầu vai người nọ toàn dấu hôn vẫn làm Tô Duyệt Cẩn nhất thời chân tay luống cuống.


Tần Liễm Vi, cái tên này từ trong miệng đảo một vòng, làm trong lòng cô giật mình.

Tô Duyệt Cẩn cắn nhẹ môi dưới, chính là, không phải cô ấy đã đi rồi sao?

Cưỡng bách tầm mắt của chính mình từ trên bóng dáng người nọ dời đi, sắc mặt Tô Duyệt Cẩn lạnh lùng, bước chân dừng một chút, sau đó đi đến mép giường đổi quần áo, rồi tiến đến trước gương.

Người trong gương khuôn mặt lãnh đạm, nhưng dù vậy, diễm sắc nơi đáy mắt cũng khó có thể che lấp. Tô Duyệt Cẩn vững vàng con ngươi, lấy ra một thỏi son tinh tế tô lên cánh môi, ngoái đầu nhìn lại người nãy giờ vẫn luôn duy trì tư thế như ban đầu đang nằm trên giường Tần Liễm Vi, chậm rãi cong khóe môi, đuôi mắt khẽ nhếch, có vài phần yêu khí.

Tô Duyệt Cẩn cất bước đi đến trước mặt Tần Liễm Vi, lúc này mới nhìn kỹ khuôn mặt cô ấy.


Tần Liễm Vi thuộc loại người vừa thấy liền có cảm giác xa cách, mang vẻ đẹp sắc bén, lạnh lẽo dày đặc, mặc dù là đang ngủ, mày vẫn như cũ hơi nhíu lại.

Tô Duyệt Cẩn ngưng mắt nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi một lúc lâu, duỗi tay nắm lấy cằm cô ấy, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, thấy người đối diện không phản ứng, lúc này mới cúi người, hôn lên đôi môi kia.

Đôi môi mềm mại, làm người ta nhịn không được càng thêm lưu luyến, Tô Duyệt Cẩn sa vào trong chớp mắt, sau đó gần như chật vật mà đem người nọ buông ra, cũng không quay đầu mà rời đi.

Thanh âm đóng cửa vang lên, người trên giường mở to mắt, con ngươi không có nửa phần buồn ngủ.

Đêm nay là chuyện ngoài ý muốn, lúc này Tô Duyệt Cẩn chưa phải là siêu sao, ngây ngô, thậm chí có chút ấu trĩ, vừa mới tiến vào giới giải trí không lâu, bởi vì không tuân theo quy tắc ngầm mà bị đẩy xuống nhân vật nữ số 4, cho nên chạy đến quán bar uống rượu, uống đến say như chết.
Ngày đó, tửu lượng của Tô Duyệt Cẩn không cao nhưng vẫn muốn trút hết uất ức chất chứa thật sâu trong lòng nên cứ chậm chạp không gọi điện thoại cho người khác đến đón. Nhưng cuối cùng vẫn là gọi, người nọ cũng tới.

Cô ấy đưa cô đến khách sạn, kết quả Tô Duyệt Cẩn túm chặt người nọ nói mấy lời thâm tình, còn trực tiếp đem người ấn xuống giường.

Bất quá, buổi tối ngày đó Tô Duyệt Cẩn là phía dưới... Dù sao, Tô Duyệt Cẩn nhớ lại cảm thấy rõ ràng chính là Tần Liễm Vi không ngăn cản dụ hoặc, cô là một con ma men chẳng lẽ còn có thể cưỡng bách cô ấy cùng mình sao?

Kết quả, sáng sớm ngày hôm sau Tô Duyệt Cẩn bò dậy tự mình tắm rửa, thời điểm bước ra khỏi phòng tắm đã không thấy bóng dáng người kia đâu nữa. Sau đó nghe được tin tức Tần Liễm Vi đã đi nước ngoài tu nghiệp.
Mấy năm sau, Tô Duyệt Cẩn có chút danh tiếng, Tần Liễm Vi về nước, trong buổi tiệc gặp lại nhau, cô còn có chút xấu hổ, nhưng người kia lại giống như không có việc gì, thái độ lãnh đạm, xem cô không khác gì với đám người xa lạ ngoài kia.

Tô Duyệt Cẩn khi đó còn chưa đủ trầm ổn, sắc mặt suy sụp rõ ràng, bị quản lý bắt lấy mắng rất lâu.

Từ sau sự kiện đó, Tô Duyệt Cẩn liền biết không thể trêu vào, tự giác mà rời xa Tần Liễm Vi, tránh cho cô ấy trong lòng không thoải mái, còn làm liên lụy đến nhân viên của mình.

Sau đó, Tô Duyệt Cẩn trở thành siêu sao, Tần Liễm Vi đỉnh đỉnh đại danh tiếp quản việc kinh doanh của tập đoàn gia đình, hai người dường như không còn bất kỳ giao thoa nào. Thế nhưng ba chữ "Tần Liễm Vi" cô lại tâm tâm niệm niệm giữ trong lòng, nhưng không cùng người ấy có bất kỳ quan hệ nào.
Trở về hiện tại, trên đường, Tô Duyệt Cẩn lạnh mặt, lấy di động gọi một cuộc điện thoại.

"Chị Lâm."

Đầu dây bên kia là giọng nói của phụ nữ mang theo vài phần tức giận, "Tô Duyệt Cẩn, chị nghe người ta nói em cự tuyệt người đó? Vì cái gì? Lúc trước không phải em nói rất thích người đó hay sao? Vì sao đột nhiên lại tùy hứng như vậy? Còn có, vì sao lại không thương lượng cùng chị trước một chút?"

"Đừng nóng giận, chúng ta gặp mặt rồi nói, em sẽ cho chị một lời giải thích rõ ràng." Tô Duyệt Cẩn nhẹ giọng nói, thái độ nhu hòa.

Lâm Không Thanh theo bản năng cảm thấy thái độ Tô Duyệt Cẩn có chút khác thường, vì thế chần chừ nói: "Duyệt Cẩn, em, có phải bị khi dễ hay không?"

Tô Duyệt Cẩn cười nhẹ một tiếng, âm cuối thật nhẹ, mang theo vài phần hương vị câu người, "Không thể nào, cho dù có bị khi dễ, cũng là em khi dễ người ta."
Lâm Không Thanh bất đắc dĩ mà nói tiếp: "Em đó, khi nào mới có thể làm cho chị yên tâm, hiện tại đang ở đâu? Chị gọi tiểu Lưu đưa em đến công ty."

"Không cần đâu chị Lâm, chúng ta gặp nhau tại khách sạn Mộ Hi nhé." Tô Duyệt Cẩn nói thẳng, trực tiếp dập tắt ý định của người kia.

Lâm Không Thanh tuy cảm giác thấy Tô Duyệt Cẩn so với lúc trước có chút khác, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ trầm ngâm một lát, nói: "Khách sạn Mộ Hi... Hôm nay không phải đoàn phim《Vương quyền》đang tổ chứ thử vai ở đó sao? Em không phải là..."

"Đúng vậy." Tô Duyệt Cẩn ngữ khí nhạt nhẽo, lộ ra cổ hương vị không thể cự tuyệt.

Lâm Không Thanh do dự một lát, rốt cuộc cắn răng đáp ứng, đã cự tuyệt nhân vật kia, thử một lần cũng không là gì, nhỡ đâu vận khí cùng thực lực lại tụ hội, đây chính là cơ hội tốt hiếm có.
Tô Duyệt Cẩn tự mình lái xe đến khách sạn Mộ Hi, lấy mức độ nổi tiếng hiện tại của cô, đi trên đường nhiều nhất cũng chỉ có vài người ngoái đầu, căn bản sẽ không bị người khác nhận ra, ở một mặt nào đó, điều này cũng coi như là một loại ưu thế.

Đại sảnh khách sạn Mộ Hi, Lâm Không Thanh đã sớm chờ ở đó, vừa nhìn thấy Tô Duyệt Cẩn, liền tiến đến.

Lâm Không Thanh là người đại diện của Tô Duyệt Cẩn, diện mạo văn nhã, mang một đôi kính, tính tình chính là điển hình cho kiểu người mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng, coi nghệ sĩ giống như đứa con của chính mình.

Đương nhiên, Tô Duyệt Cẩn vừa ra mắt không lâu, bị phân cho người đại diện không phải tài giỏi gì. Sự nghiệp của Lâm Không Thanh kỳ thật chính đang trong giai đoạn nửa vời, nhưng không quan trọng đây chính là điều Tô Duyệt Cẩn rất vừa lòng.
"Em như thế nào lại không trang điểm cho thật tốt? Chỉ son môi liền tới đây rồi?" Lâm Không Thanh nhíu mày, nói.

Tô Duyệt Cẩn cười cười, "Nhìn em thế này không phải càng toát lên khí chất trời ban hay sao?"

Lâm Không Thanh bất đắc dĩ mà nhìn Tô Duyệt Cẩn, lời này thật đúng làm cô không có biện pháp phản bác, nghệ sĩ khác cô không nói, diện mạo nào thật không có gì bàn cãi. "Nhưng em nhìn lại quần áo của mình xem, có chút nào khác trang phục thường ngày đâu?"

"Em là đi thử vai, không phải đi thi sắc đẹp, không có liên quan." Tô Duyệt Cẩn rũ mắt nhìn quần áo trên người, hưmmm, còn tốt hơn là áo lông cao cổ.

Lâm Không Thanh vẫn cảm thấy có chút không ổn, mặc kệ nói thế nào, ấn tượng đầu tiên vẫn là quan trọng nhất.

"Được rồi, tới cũng tới rồi, ngoan, đừng lo lắng, chúng ta sẽ thành công." Tô Duyệt Cẩn duỗi tay nhéo mặt Lâm Không Thanh, cong cong mặt mày, đáy mắt một mảnh tinh quang.
Lâm Không Thanh mộc mặt, buồn bã nói: "Đừng có bày ra bộ dáng này với chị, chị thẳng đó."

Tô Duyệt Cẩn chớp chớp mắt, cô mới không có làm gì.

"Một vấn đề cuối cùng, em chuẩn bị thử vai nào thế?" Lâm Không Thanh hỏi tiếp.

Tô Duyệt Cẩn hơi hơi nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nói: "Hưm, Uất Trì Giác."

Vẻ mặt Lâm Không Thanh đầy hắc tuyến, rốt cuộc là muốn quậy kiểu gì đây? Không đúng, từ từ, "Đó không phải là nhân vật nam sao? Tô Duyệt Cẩn, ngươi là ở đậu ta sao?"

Tô Duyệt Cẩn đem ngón trỏ đặt ở bên môi, "Suỵt, nói nhỏ chút."

Lâm Không Thanh mấp mấy khóe môi, đè thấp giọng nói, "Không phải, em rốt cuộc nghĩ cái gì vậy? Em là nghiêm túc sao?"

Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng cong khóe miệng, khóe mắt, đuôi lông mày nhiễm một chút diễm sắc câu người, "Nam sinh nữ tướng, em tại sao lại không thể diễn?"
Lâm Không Thanh nghe xong lời này, mới yên tâm một chút, cô có biết qua nhân vật này, ít nhất là xem qua kịch bản, "Cứ cho là không nhất thiết phải tìm một nam diễn viên để diễn vai này, đạo diễn vì cái gì nhất định sẽ tuyển em?"

"So bằng bản lĩnh." Tô Duyệt Cẩn không chút để ý mà mở miệng, "Em cạnh tranh cùng bọn họ."

Lâm Không Thanh yên lặng không nói, có tự tin là tốt, tốt hơn so với việc còn chưa ra trận đã chùn bước, tuy rằng cô cũng không biết nghệ sĩ nhà mình lấy đâu ra tự tin như thế. "Không thể là nhân vật khác?"

"Không thể." Tô Duyệt Cẩn nghiêm trang mà đáp, dừng một chút, lại nói tiếp, "Em muốn tranh cũng không phải vai chính, an tâm."

Lâm Không Thanh tuy rằng cảm thấy lời này có chút vấn đề, nhưng lại tìm không thấy lý do phản bác, vai phụ cũng không dám đi thử, chẳng lẽ cứ ngồi đó chờ tài nguyên bên trên dâng đến miệng?
"Huống hồ, chị phải tin tưởng chức nghiệp của Liêu đạo diễn chứ, ông ấy tuyệt đối sẽ không bởi vì em muốn thử vai một nhân vật mà đem em đuổi đi." Tô Duyệt Cẩn vỗ vỗ bả vai Lâm Không Thanh.

"...." Lâm Không Thanh chỉ cảm thấy càng lo lắng, lo lắng từ việc Tô Duyệt Cẩn có thể không có khả năng bắt được nhân vật này, lại lo lắng đến Tô Duyệt Cẩn có thể bị đoàn phim cố ý không chọn rồi đuổi ra ngoài hay không.

"Đi thôi." Tô Duyệt Cẩn nói tiếp.

Chân Lâm Không Thanh vừa đi vài bước, lại nghĩ tới một vấn đề mấu chốt, "Từ từ, em nói đi thử vai liền đi thử vai? Chị hình như còn chưa liên hệ với đoàn làm phim đế đăng ký."

"Em đã sắp xếp ổn rồi, chị đừng nhọc lòng, ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ là được." Tô Duyệt Cẩn ấn nút thang máy, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Không Thanh.
Lâm Không Thanh ngẩn ngơ, "Em như thế nào...?"

Tô Duyệt Cẩn chớp chớp mi mắt, "Bí mật."

Lâm Không Thanh còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng "Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra. Vì thế, cô chỉ có thể theo Tô Duyệt Cẩn bước vào, sau đó ở trong lòng yên lặng chửi thầm, như thế nào cảm giác nghệ sĩ nhà mình quá độc lập, làm cô một chút cảm giác thành tựu cũng không có, rõ ràng trước kia không như thế. Chẳng lẽ sau một buổi tối, đột nhiên thông suốt?

========================

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

27/12/2021

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương