Trọng Sinh Sao Thủy
-
3: Tôi Xin Lỗi
Cô nhịn không được khóc thành tiếng, ghé vào trên cửa sắt khóc: “Cô đừng đá nữa, tôi đi, tôi đi.
”“Tốt, tao chờ ảnh chụp của mày.
” Diệp Băng Thanh trả lời.
Thẩm Nhĩ Nhu quay đầu lại nhìn nam sinh, hai mắt hắn nhắm lại, vẫn không nhúc nhích giống như là đang ngủ.
Cô cẩn thận bò đến chỗ của hắn, sau khi thấy hắn không phản ứng lại, ngón tay cô run rẩy cởi đi quần áo của hắn.
Cô điên rồi.
Cô bị ác ma kéo vào địa ngục.
Quá trình cởi quần áo vô cùng dài, may mắn thay hắn không tỉnh lại.
Cô đứng lên, trong nội tâm luẩn quẩn áy náy nặng nề.
Trong miệng cô không ngừng lẩm bẩm: “Tôi xin lỗi…Tôi xin lỗi…Tôi bị ép buộc.
” Cô không nhìn vào cơ thể trần trụi của hắn, vội vàng chụp một tấm ảnh sau đó gửi cho Diệp Băng Thanh.
“Rất tốt.
Dương vật tại sao mềm như vậy.
” Diệp Băng Thanh ở bên ngoài hỏi cô.
“Cô thả tôi ra ngoài, tôi đã cởi sạch hắn rồi.
” Thẩm Nhĩ Nhu chạy đến cạnh cửa, hướng khe cửa nói chuyện.
“Có thể thả mày ra ngoài… Nhưng tao không hứa là sẽ trả lại quần áo cho mày nha.
” Diệp Băng Thanh cười đến run rẩy cả người.
“Sao cô có thể làm như vậy.
” Giọng nói Thẩm Nhĩ Nhu nghẹn ngào mắng cô ta.
“Tao vốn dĩ không hứa với mày, muốn quần áo? Làm dương vật của hắn cứng lên.
” Diệp Băng Thanh cười hì hì.
“Tôi không thể… tôi không làm.
” Thẩm Nhĩ Nhu tự lẩm bẩm.
“Chuyện này đối với loại kỹ nữ như mày không phải rất đơn giản sao.
Mày chỉ cần dùng ngực cọ cọ hắn, chẳng phải hắn sẽ cứng lên sao?” Giọng điệu Diệp Băng Thanh ngả ngớn.
“Bệnh thần kinh, cô điên rồi, tôi không rảnh điên với cô.
” Thẩm Nhĩ Nhu chửi mắng cô ta.
“Được thôi, vậy mày cứ ở bên trong đi, chờ sáng mai lao công phát hiện, đôi cẩu nam nữ cởi sạch đồ ở chung một phòng, không biết là câu chuyện này sẽ thú vị như thế nào đây.
” Diệp Băng Thanh bị cô chửi cũng không tức giận, thong dong giống như đang kể lại sự thật.
Trước mắt Thẩm Nhĩ Nhu dường như xuất hiện cảnh tượng trong miệng cô ta.
“Tôi đi…Tôi đi… cô sẽ trả lại quần áo cho tôi chứ?” m thanh run rẩy hữu khí vô lực.
“Đương nhiên.
”Thẩm Nhĩ Nhu lại trở về trước mặt Ôn Diễn Hàng, lần này cô đã chết lặng đến không cả che đậy thân thể mình.
Cô quỳ xuống bên cạnh hắn, ép buộc mình phải nhìn vào vùng màu đen kia, bên trong cắt giấu dương vật mềm nhũn của hắn.
Cô run rẩy đưa tay ra, cầm lấy chỗ đó.
Hắn không tỉnh.
Cô nhẹ nhàng buộc chặt năm ngón tay, bắt đầu di chuyển lên xuống.
Thời gian dần trôi qua, ‘nhục trùng’ trong tay dần dần cứng lên.
Thẩm Nhĩ Nhu thấy thứ kia cứng lên, cơ hồ lập tức thu tay lại, cầm lấy điện thoại chụp hai cái cho Diệp Băng Thanh ở ngoài cửa.
“Haha, nó thật sự cứng lên này, tao còn tưởng rằng hắn cấm dục đến cỡ nào? Hay là do tay nghề của mày quá tốt?” Diệp Băng Thanh châm chọc.
“Tôi có thể ra ngoài chưa?” Thẩm Nhĩ Nhu tựa trên cửa sắt vội vã hỏi cô ta.
“Đương nhiên là… có thể.
”Cửa sắt đột nhiên mở ra, Thẩm Nhĩ Nhu ngã nhoài ra ngoài.
Cô chật vật mà nhặt quần áo rơi trên mặt đất, quần áo bị hỗn độn trong đống bụi đất.
Không chút do dự, cô nhanh chóng mặc lại quần áo, có mất nút khuy cài đã bị hỏng, cô đưa tay túm lại chỗ đó, cố gắng đứng dậy, nhưng hai chân run rẩy, chỉ có thể ngồi khóc nức nở trên mặt đất.
“Hôm nay chỉ cho mày một bài học, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời, không thì tao sẽ phát tán ảnh khoả thân của mày lên mạng, dáng người đẹp như vậy, một mình tao xem thì thật đáng tiếc.
” Diệp Băng Thanh ngồi xổm bên cạnh cô nhỏ giọng nói.
“Nhân tiện, mày còn cho rằng bản thân mình khác tao không?” Diệp Băng Thanh cười nói, mắt nhìn về phía phòng chứa chứa đồ, ý tứ không cần nói cũng biết.
“Đi thôi.
” Cô ta đứng dậy, vỗ tay nói với các chị em phía sau.
Cuối cùng thì bầu không khí cũng an tĩnh.
Thẩm Nhĩ Nhu ngồi một chỗ khóc thật lâu, cô không ngăn được nước mắt rơi.
Cô hít mũi, chân lắc lư lảo đảo rời đi.
Quay lại nhìn phòng chứa đồ.
Đổi hướng khác, cô trở lại phòng chứa đồ, nhìn Ôn Diễn Hàng, trong lòng sợ hãi, hắn bất tỉnh lâu như vậy, chắc không phải là đã bị đánh vào bộ phận quan trọng nào chứ.
Nhìn cơ thể trần trụi của hắn, cô không nhịn được lại rơi nước mắt, vừa rồi cô thương tổn đến hắn như vậy, về sau làm sao đối mặt với hắn đây.
Cô tay chân nhẹ nhàng giúp hắn mặc lại quần áo, chỗ kia dưới thân đã mềm xuống, cô bất giác thẹn thùng, giúp hắn kéo quần lên.
Lúc gần đi, cô cúi đầu nhìn hắn, đưa tay lau sạch vết máu bên khoé miệng hắn, nhưng cảm giác mềm mại dường như đang nhắc nhở cô vừa rồi đã gây ra chuyện gì.
Cô đứng dậy phủi bụi và bỏ chạy.
Đi qua một vòng sân trường, cô đi đến cửa phòng an ninh.
Suy nghĩ một hồi lâu, cô không đi vào, gọi điện thoại đến phòng an ninh, nói với bảo an, hình như có người bị nhốt trong phòng chứa đồ.
Nhìn nhân viên bảo an đi về phía phòng chứa đồ, Thẩm Nhĩ Nhu thở ra nhẹ nhõm…Nam sinh trong phòng chứa đồ mở mắt, gợn sóng trong mắt không sợ hãi như nước lặng trầm tĩnh.
Vết máu ở khoé miệng đã được lau sạch, nhưng vẫn mơ hồ đau đớn, hắn duỗi lưỡi đẩy miệng vết thương, đau đến hít sâu một hơi.
Ôn Diễn Hàng lấy tay chống cơ thể của mình lên, lại lập tức ngã xuống, hắn bị những nam sinh kia đánh đến tàn nhẫn, toàn thân gần như mất hết sức lực.
Hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lúc mở mắt ra, trong mắt mang theo hận ý nồng đậm.
Cách đó không xa vang lên tiếng bước chân, hắn nghĩ rằng cô quay trở lại nên ngay lập tức nhắm mắt lại.
Ánh sáng chiếu lên mí mắt, hắn mở mắt ra vì bị đèn pin chiếu đến chói mắt, hắn híp mắt trả lời bảo vệ.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook