Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa (Dịch)
-
Chapter 38: Vậy tôi nằm xuống nhé (2)
Du Huyền không lùi bước nào, cô cầm chặt cây bút bi trong tay, lạnh lùng nhìn Trương Siêu.
Đúng lúc này, có hai bóng người lao tới.
Trần Trứ phản ứng nhanh nhất, Hoàng Bách Hàm nhìn thấy người bạn tốt của mình lao lên, cậu ta cũng lao theo không chút do dự. Mặc dù cả hai người họ chưa tới 1m9, nhưng dáng dấp cũng không đến nỗi thấp, bọn họ cùng dùng sức, cuối cùng cũng cản được Trương Siêu.
“Làm cái gì vậy?”
Trần Trứ vô tình thể hiện thái độ của phó điều tra và nghiên cứu viên, nghiêm mặt nói: “Có gì thì từ từ nói! Ẩu đả người khác hoặc cố ý gây thương tích cho cơ thể của người khác sẽ bị tạm giam trên năm ngày nhưng không quá mười ngày. Nếu như tình tiết nghiêm trọng, sẽ bị kết án phạt tù có thời hạn không quá ba năm! Cậu hiểu không vậy!”
Cả Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm đều mặc đồng phục của Trường thpt Chấp Tín, đặc biệt là Trần Trứ, anh đã để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người trong cuộc họp tổng kết kỳ thi thử lần thứ nhất vừa rồi.
Trương Siêu cũng nhận ra nhân vật nổi tiếng mới nổi của trường, nên cậu ta bình tĩnh lại một chút.
Vừa rồi Trần Trứ ngăn cản Trương Siêu hoàn toàn chỉ là trong vô thức, dù có đổi lại là một cô gái khác, anh vẫn sẽ làm như vậy.
Nhưng vì anh đã can thiệp, Trần Trứ nghĩ rằng tốt hơn là nên nói vài lời để ít nhất cũng có thể làm dịu tình hình hiện tại trước.
Làm thế nào để bình tĩnh lại, có “ba bước” rất kinh điển:
Bước một, đôi bên đều chịu thiệt một nửa;
Bước hai, giải thích thiệt hại cho hai bên nếu như sự việc leo thang;
Bước ba, cho người bị hại một tia hi vọng
“Tôi thấy cả hai người đều có vấn đề trong chuyện này.”
Trần Trứ tiến hành bước một rất thuần thục: “Du Huyền, lúc đó cậu không nên tát người khác trước mặt mọi người, cho dù người kia có lỗi; Trương Siêu, cậu cũng không nên đến cửa hàng tiện lợi để gây rối, đây chính là gây rối trật tự công cộng…”
“Mọi người sắp bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học, đây là sự kiện trọng đại của cuộc đời. Lỡ như xảy ra chuyện gì đó, ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh đại học thì sao?”
Đây là bước thứ hai, giải thích tác hại sau khi sự việc leo thang.
“Trương Siêu, hay là như vậy đi.”
Trần Trứ bắt đầu cho bị hại một chút hi vọng: “Đợi tôi và Du Huyền nói chuyện đàng hoàng, tìm hiểu rõ tình huống cụ thể. Cho đến khi hiểu rõ toàn bộ sự việc, chúng ta sẽ ngồi lại để thảo luận về chuyện này. Bây giờ cậu về trước đi, đừng có làm lỡ giờ luyện tập.”
Trương Siêu sửng sốt trước những lời nói trên, thậm chí còn ngoan ngoãn bước hai bước về phía cửa, sau đó cậu ta đột nhiên nhớ ra và hỏi: “Vậy… mất bao lâu để hiểu rõ tình hình.”
“90 ngày làm việc.”
Trần Trứ đếm từng ngày rồi nói.
“Cái gì?”
Trương Siêu lập tức không nghe lời nữa, sau 90 ngày nữa thì kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, đến khi đó còn có thể gặp mặt Du Huyền được à?
“Không được!”
Trương Siêu nói với giọng kiêu ngạo và hạ lưu: “Nếu như Du Huyền không làm bạn gái tôi, vậy thì hôm đó phải hôn tôi một cái.”
Liệu Du Huyền có thể chịu đựng được sự bất công này? Cô ấy cười lạnh lùng, đáp: “Đừng có nằm mơ, tôi thà hôn chó chứ không thèm hôn cậu!”
“Đm!”
Sự khi thường một cách công khai thế này lại làm tổn thương lòng tự trọng của Trương Siêu. Để thể hiện sự tức giận của mình, cậu ta lại vén tay áo sơ mi lên tận bắp tay.
Cũng không rõ cái này có vấn đề gì không, có vẻ như cậu ta không thể sống yên ổn nếu không cho mọi người nhìn thấy bắp tay của mình.
Trần Trứ cũng cảm thấy hơi đau đầu, ba bước chính là một cách rất thực tế để giải quyết xung đột cơ bản. Ai có thể ngờ rằng Trương Siêu và Du Huyền đều không có nền tảng và không biết thực tế như vậy.
Cho nên anh chỉ có thể đứng trước mặt ngăn cản Trương Siêu lần nữa, nhưng lần này Trương Siêu xem ra đã phát điên. Nhìn thấy Trần Trứ cứ ngăn cản mình, cậu ta lập tức trở nên tức giận.
Cậu ta nắm lấy cổ áo của Trần Trứ và nói một cách hung dữ: “Vậy thì mẹ kiếp, mày tên Trần Trứ đúng không? Hả? Mày giỏi đánh nhau à? Phải không?”
Mặc dù Trần Trứ bị dùng vũ lực khống chế, nhưng anh lại không hoảng sợ chút nào. Trước tiên, anh dùng hai tay ấn xuống, ra hiệu Hoàng Bách Hàm, Du Huyền cùng Triệu Viên Viên đừng qua đây, tránh bị thương ngoài ý muốn.
Sau đó anh ngẩng đầu liếc nhìn camera giám sát của cửa hàng tiện lợi, bình tĩnh nói: “Tôi đề nghị cậu không nên kích động, bởi vì cứ gây loạn tiếp nữa, e rằng cậu sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.”
“Hậu quả gì?”
Trương Siêu khịt mũi khinh thường, không coi trọng Trần Trứ chút nào.
Thanh niên ở độ tuổi này dựa vào sức mạnh thể chất của mình, ảo tưởng ông trời đứng nhất thì mình đứng thứ hai, không có ý thức về pháp luật, cho rằng sức mạnh có thể giải quyết được mọi chuyện.
Chỉ đến khi thật sự xảy ra chuyện, bị “nắm đấm của nhân dân” trừng phạt, thì họ mới hiểu tại sao hoa trắng lại có màu đỏ như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook