Cô nắm chặt bàn tay lạnh như băng của anh, cả người Tiêu Chí Khiêm
cứng đờ, Tuyết Chi nhẹ giọng nói: “Em chắc chắn sau này sẽ không thất
hứa nữa, sẽ không tùy tiện biến mất, không bỏ anh một mình.”
Đôi mắt kia không để ai nhìn thấu, dần dần nổi lên tầng sương mù, nhìn cô chăm chú, giống như đang khắc ghi hình ảnh của cô.
Đúng lúc này, một chiếc taxi dừng trước cửa, Trương Thịnh Hải từ trên
xe nhảy xuống, lấy sách che đầu, đang định chạy vào thì nhìn thấy hai
người đứng ở cửa, đột nhiên hét lớn: “Trương Tuyết Chi! Chị bỏ trốn! Em
muốn báo cáo với ngài chủ tịch thành phố!”
Nhìn thấy em trai, Tuyết Chi bỗng phản ứng lại, kéo Tiêu Chí Khiêm đi vào trong: “Anh ướt hết rồi, vào nhà em thay đồ trước đã.”
Tiêu Chí Khiêm vẫn nhìn chằm chằm cô nắm tay mình, độ cong trên khóe miệng chưa mất đi.
“Này! Chị, chờ em với.” Trương Thịnh Hải cùng đi, nhìn Tiêu Chí Khiêm: “Chị, anh ta là ai?”
“Bạn của chị.”
Trương Thịnh Hải la lên một tiếng: “Chị, chị có bạn trai sao?!”
“Đừng nói nhảm, mau vào đi!” Tuyết Chi kéo Tiêu Chí Khiêm vội vàng chạy về nhà.
Đến cửa nhà, thím Đỗ ra đón: “Trời ơi, Tuyết Chi, mưa lớn như vậy mà
cô còn ra ngoài làm gì, nhìn xem, cả người đều ướt hết rồi.”
Nhìn thấy chàng trai xa lạ sau lưng cô, thím Đỗ nói nhỏ: “Ô, là chàng trai kia đây mà!”
Tiêu Chí Khiêm không nhìn bà, chẳng quan tâm lễ nghi cơ bản chỉ nhìn chằm chằm Tuyết Chi.
Tuyết Chi lau nước trên mặt, cười nói: “Anh ấy là bạn của tôi, tới
tìm tôi.

Đúng rồi, thím Đỗ, làm phiền thím nấu cho anh ấy một bát canh
gừng uống cho đỡ lạnh.”
“Được, tôi đi làm đây.”
Trương Thịnh Hải chạy vào sau, không hài lòng nói: “Trương Tuyết Chi
chị không có tình chị em! Em trai chị bị ướt như vậy mà chị không thèm
quan tâm chút nào.”
“Em ăn được ngủ được, quan tâm em có mập lên hay không à?”
Tuyết Chi không để ý đến cậu nữa, kéo Tiêu Chí Khiêm về phòng mình,
chạy vào phòng tắm lấy khăn mặt: “Tiêu Chí Khiêm, mau lau tóc đi, coi
chừng bị cảm lạnh.”
Tiêu Chí Khiêm nhận lấy, nhìn những hình hoa cúc nhỏ dệt trên chiếc khăn, đột nhiên cảm thấy, hoa này…
Rất đẹp.

Sau này, khăn mặt, khăn tắm, thậm chí là áo choàng tắm của Tiêu Chí
Khiêm, toàn bộ đều là các loại hoa cúc nhỏ, mặc kệ mọi người nói thế
nào… Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Thấy anh vẫn nhìn chằm chằm khăn mặt, trên tóc còn nhễu nước xuống, Tuyết Chi để anh ngồi trên ghế, tự mình lau tóc cho anh.
Nguyễn Thanh Mai vừa nói chuyện điện thoại với chồng xong, nghe thấy
động tĩnh bên ngoài, lập tức lặng lẽ đi đến phòng Tuyết Chi.

Áp tai lên
cửa nghe ngóng, sau đó đẩy cửa ra, nhìn thấy Tuyết Chi và một chàng trai
xa lạ ở trong phòng, cô còn giúp đối phương lau tóc, dáng vẻ thân mật
kia không chút cố kỵ.
Bà nghi ngờ quan sát Tiêu Chí Khiêm, trên mặt mỉm cười như mẹ hiền: “Tuyết Chi, sao lại không giới thiệu với mẹ vậy?”
Thấy con gái riêng không thèm trả lời, nụ cười trên mặt bà ta cứng
đờ, thái độ lạnh xuống mấy phần, lập tức chuyển sang dáng vẻ người mẹ
kiêu ngạo, trách mắng nói: “Tuyết Chi, không phải mẹ nói con, ba của con
không cho con ra ngoài, con không nghe thì thôi, đã vậy còn không có
chừng mực! Con còn chưa kết hôn đã bắt đầu dẫn đàn ông về nhà, con coi
đây là nơi nào? Mẹ và ba con vẫn cần mặt mũi!”
“Bộp.”
Tuyết Chi ném khăn mặt lên bàn, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn bà:
“Chúng tôi không hề cởi đồ cũng không lên giường, sao lại ảnh hưởng đến
mặt mũi của bà chứ? Bản thân bà thích mất mặt mũi thì liên quan gì đến
tôi?”
Nguyễn Thanh Mai vô cùng nổi giận, từ lần trước bị giám đốc công an
bắt vụ đánh bài, bà cực kỳ oán hận con gái riêng này, không còn cố gắng
giả làm mẹ hiền, lúc này chế giễu lại: “Hừ, cô làm chuyện xấu hổ còn ít
sao? Ba ngày lên trang nhất báo, chẳng phải là vì tên thần kinh này sao?
Dù gì ba cô cũng là chủ tịch thành phố, cô không biết xấu hổ thì thôi,
còn muốn khiến ông ta cũng bị người ta nói này nói nọ à?”
Ánh mắt Tuyết Chi thay đổi, chợt cười tủm tỉm đến gần mẹ kế, vẻ mặt
Nguyễn Thanh Mai cứng lại, không khỏi lùi về sau: “Cô…cô muốn làm gì?
Tôi nói không đúng sao? Không phải cô là người tham tiền sao! Vì tiền,
người đàn ông nào cũng không quan trọng, cô…”
Tuyết Chi vẫn cười, càng cười rạng rỡ hơn, ánh mắt lại sắc bén:

“Nguyễn Thanh Mai, bà còn dám nói anh ấy một câu nữa, có tin là tôi sẽ
giết chết bà không!”
Nguyễn Thanh Mai há miệng, khó tin trừng mắt với cô: “Cô, cô, cô…”
Sau lưng Tuyết Chi, Tiêu Chí Khiêm vốn không có phản ứng, từ từ ngẩng
đầu lên, nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, cánh môi lặng lẽ vẽ ra vẻ dịu
dàng, vô cùng tuấn tú.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng tức giận của Trương Hồng Khánh: “Thím Đỗ, con bé Tuyết Chi đâu?”
“Cô Tuyết Chi ở trong phòng.”
Thấy chồng trở về, Nguyễn Thanh Mai ra vẻ tủi thân khóc chạy ra ngoài: “Hoài Khanh, tôi không thể ở trong nhà này được…”
Tuyết Chi lười nghe, đóng “sầm” cửa lại, hít sâu một hơi, cố gắng đè
tức giận trong lòng xuống, xác định mình không hù dọa Tiêu Chí Khiêm,
mới mỉm cười xoay người lại…
Đột nhiên, cô giật mình.
Mắt phượng mở lớn, thấy người đàn ông không biết lúc nào đã đứng sau lưng.
Anh luồn ngón tay qua tóc cô, khẽ vuốt ve rồi cúi đầu xuống hôn lên tóc cô.
Một cảm giác như điện giật từ trên đầu truyền xuống toàn thân, khoảnh khắc này, trong mắt anh, cô nhìn thấy sự quý trọng.
Ngoài cửa, Trương Hồng Khánh nghe Nguyễn Thanh Mai thêm mắm dặm muối,
khóc lóc kể lể, sắc mặt trầm xuống, đi đến phòng con gái, tức giận gõ
cửa: “Tuyết Chi, ra ngoài nói chuyện với ba.”
Tuyết Chi bỗng phản ứng lại, ra hiệu bằng ánh mắt cho Tiêu Chí Khiêm,
lên tiếng đáp lại, nắm chốt cửa muốn mở ra.

Một bàn tay đặt lên tay cô,
Tuyết Chi sững sờ, quay đầu lại.
Cánh môi của Tiêu Chí Khiêm nở nụ cười mê hoặc: “Để tôi.”
Anh mở cửa đi ra ngoài.
Thấy Tiêu Chí Khiêm, Trương Hồng Khánh vô cùng ngạc nhiên: “Tiêu Chí Khiêm?”
Nguyễn Thanh Mai ở bên cạnh sững sờ: “Cậu… Cậu là Tiêu Chí Khiêm?”
Trong nháy mắt, bà hối hận đến xanh ruột, tuy rằng truyền thông nói
trạng thái tinh thần của Tiêu Khí Chí hơi khác người, nhưng người ta dù
thế nào cũng là cậu chủ tập đoàn nhà họ Tiêu, bà không đắc tội nổi!
Tiêu Chí Khiêm đi ngang qua ông ta rồi quay người nói: “Chúng ta ra phòng khách nói chuyện.”

Dù cả người có vẻ nhếch nhác, nhưng trên người anh tỏa ra khí chất
đặc biệt, làm cho Trương Hồng Khánh chấn động.

Không liên quan đến tuổi
tác, tri thức, mà ngấm sâu trong xương tủy!
Rất khó tưởng tượng ở lễ kỷ niệm của tập đoàn nhà họ Tiêu, cậu chủ
nhà họ Tiêu điên cuồng chém bánh ngọt lại có được khí thế áp đảo người
khác như vậy.
Nguyễn Thanh Mai nhỏ giọng phàn nàn bên tai chồng: “Hoài Khanh, thái độ của cậu ta là sao vậy…”
“Bà im miệng.” Ánh mắt Trương Hồng Khánh sa sầm, đi theo Tiêu Chí Khiêm đến phòng khách.
Nguyễn Thanh Mai tức giận giậm chân, quay về phòng.
Tuyết Chi đứng ở cửa phòng, đột nhiên bật cười.
Tiêu Chí Khiêm, cần phải có dáng vẻ nịnh nọt chứ!
Trương Hồng Khánh và Tiêu Chí Khiêm ngồi ở phòng khách, thím Đỗ mang
canh gừng đã nấu xong đi tới: “Đang còn nóng, cậu uống cho ấm người.”
Tiêu Chí Khiêm không thèm nhìn, thím Đỗ hơi xấu hổ, lui ra.
Lúc này, Tuyết Chi đi tới, nhìn bát canh gừng kia, bưng lên đưa cho anh, cười nói: “Muốn uống không ~ ”
Ánh mắt Tiêu Khí Chí mềm đi, không chút do dự, nhận lấy, một hơi uống cạn.
Cho dù anh rất ghét vị gừng.
Thấy Tiêu Chí Khiêm coi lời con gái mình như thánh chỉ, Trương Hồng
Khánh thầm khiếp sợ.

Ông biết tính cách của Tiêu Chí Khiêm, ngay cả ông
cụ nhà mình cũng không coi ra gì! Sao trước mặt Tuyết Chi lại như biến
thành cún con vậy?
Ông thu ánh mắt lại, trầm giọng nói: “Tuyết Chi, con về phòng trước đi.”
Tuyết Chi không yên tâm với Tiêu Chí Khiêm: “Ba, hai người cứ nói
chuyện của mình, con ngồi đây cũng không ảnh hưởng đến hai người nói
chuyện.”
Trương Hồng Khánh giận tái mặt: “Lời ba nói mà con không nghe sao?”
Tuyết Chi cắn môi, không tình nguyện đứng dậy rời đi, lúc đi qua ông
ta, nhỏ giọng dặn dò: “Ba, ba không được bắt nạt anh ấy đó!”
Trương Hồng Khánh nhíu mày, sao con gái lại che chở anh như vậy,
không phải là thật sự thích tên nhóc này chứ? Cho dù bỏ qua gia thế của
Tiêu Chí Khiêm, ông cũng không muốn gả con gái cho người có tinh thần
không ổn định!
Tuyết Chi về phòng, áp tai lên cửa muốn nghe hai người nói chuyện,
nhưng cái phòng cũ này không có ưu điểm gì lại cách âm tốt như thế.
Bất đắc dĩ đành ngồi ngoan ngoãn trong phòng.

Phòng khách, bầu không khí ngột ngạt, tất cả đều từ Trương Hồng Khánh ngồi đối diện với chàng trai lạnh lùng.
“Ha ha.” Trương Hồng Khánh cười khan một tiếng, muốn phá vỡ không khí
áp bức: “Lần trước ở lễ kỷ niệm ngày thành lập của tập đoàn nhà họ Tiêu
cũng chưa chính thức chào hỏi.

Hơn nữa, tôi và ba của cậu là bạn cũ,
cậu nên gọi tôi một tiếng chú Trương.”
Tầm mắt Tiêu Chí Khiêm chậm rãi dừng trên người ông ta, ánh mắt trống rỗng giờ lộ ra sự sắc sảo.
Lúc chạm đến ánh mắt của anh, trong lòng Trương Hồng Khánh bỗng run
lên, có cảm giác lạnh lẽo không nói nên lời, lặng lẽ sinh sôi.
“Tôi muốn con gái của ông.”
Một câu ngắn ngủi từ đầu cuối, không quá sáu chữ, thậm chí ngay cả
thái độ cũng không thay đổi, nhàn nhạt, giống như đang kể lại một chuyện
rất bình thường.
Từ ngày anh tìm thấy Trương Tuyết Chi thì đã là của anh rồi.
Không còn thuộc về ba của cô hay bất kỳ ai, mà là của anh, chỉ một mình anh.
Trương Hồng Khánh giật mình, may là ông đã tham gia chính trị mấy
chục năm, vui vẻ tức giận không thể hiện ra, bên ngoài luôn ôn tồn nhã
nhặn.

Nếu không thì sẽ giống như người ba bình thường khác hỏi tội tên
nhóc này rồi.
Tức giận trong mắt lắng xuống mấy phần, ông cười nhẹ một tiếng, không
nhanh không chậm mở miệng: “Tiêu Chí Khiêm, cậu biết mình đang nói gì
không?”
Tiêu Chí Khiêm quay đi chỗ khác, giống như chỉ nói một câu, không quan tâm đến phản ứng của ông ta.
Hô hấp Trương Hồng Khánh nặng nề, rõ ràng là không vui: “Tiêu Chí
Khiêm, cậu còn trẻ tuổi, không hiểu mình nói cái gì, coi như tôi chưa
nghe thấy.

Như vậy đi, chuyện này, tôi sẽ nói chuyện với ba của cậu.”
Ông ta đứng dậy: “Tôi sẽ cho người đưa cậu về.”
“Cô ấy là của tôi.”
Cho dù Trương Hồng Khánh có tu dưỡng tốt cỡ nào cũng phải nổi giận,
không phải anh đang khiêu chiến với một vị chủ tịch thành phố mà là
quyền uy của một người cha!
“Tiêu Chí Khiêm, cậu đừng quá đáng! Tôi cảnh cáo cậu, cách xa con gái tôi ra!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương