Trọng Sinh Phấn Đấu Thời Đại (Dịch)
-
Chương 8
"Lỗi ca, ngươi nói Lục Dương không có ý định học nghĩa vụ quân sự sao?"
Người nói chính là Đinh Siêu, tối qua, bốn người đều tự giới thiệu về bản thân mình.
Lưu Lỗi lớn nhất, sinh năm 90 năm nay được 21 tuổi, Lý Minh Bác thứ 2, sinh năm 91, Lục Dương cùng Đinh Siêu đều sinh năm 92, Đinh Siêu sinh sớm hơn một tháng so với Lục Dương.
"Ai biết được?" Lưu Lỗi trả lời.
Lý Minh Bác có chút bận tâm:" Giáo quan cùng phụ đạo viên đều nói qua, không có chứng chỉ huấn luyện quân sự thi không được xét tốt nghiệp đâu, chúng ta vẫn nên là khuyên nhủ Lục Dương đi."
" Ừ, trở về chúng ta nói sau."
Lưu Lỗi nhẹ gật đầu.
Ba người đã quyết định trở lại ký túc sẽ khuyên nhủ Lục Dương.
Đinh Siêu lại không biết nhớ tới việc gì, trên mặt lộ ra vẻ mặt ti tiện:" Lôi ca, còn nhớ rõ đêm qua, ta nhìn thấy học tỷ kia không?"
"Lúc nào?"
"Chính là lúc trước khi lên mạng, thời điểm ngươi đi mua nước đấy."
" A, lúc đó ta không có chú ý đến."
Lưu Lỗi rõ ràng đối với nữ nhân không cảm thấy hứng thú, nếu không phải sau này hắn lấy vợ, Lục Dương cũng nghĩ tên này bị gay rồi.
"Ta thăm dò được một số tin tức của học tỷ kia, nàng tên là Tống Giai, khoa y học năm 2, xinh đẹp nhất lớp, những hoa khôi tự xưng cấp 3 của ta so với nàng đều là đống cặn bã."
Nói về mỹ nữ, Đinh Siêu tràn đầy hứng khởi, cũng cảm thấy tiếc nuối.
"Đều tại ngươi, ngày hôm qua nếu không phải ngươi kéo ta lên mạng, nói không chừng đã xin được số điện thoại của nàng rồi."
Lưu Lỗi khinh bỉ nhìn hắn :" Nhìn đảm lượng của ngươi mà cũng dám chạy tới xin số sao?"
"Ngươi chớ xem thường ta."
Đinh Siêu có chút không phục, bất quá đối với ánh mặt hoài nghi của Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác quét tới, tức khắc xìu xuống, có chút cụt hứng nói: "Nói thật...Ta không dám thật."
Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác biểu lộ đã sớm biết.
Đinh Siêu cảm thấy mình bị vũ nhục, hắn phản bác:" Cũng không phải chỉ có mình ta không dám, lá gan Lục Dương to hơn ta nhưng mà hắn cũng không dám tới xin kìa."
Lưu Lỗi cười hắc hắc :" Đó là Lục Dương tự hiểu lấy mình, không giống người nào đó, haha"
Lý Minh Bác tiếp lời nói ra:" Bốn người phòng của chúng ta đều là cẩu độc thân thôi."
" Độc thân có gì không tốt."
Lưu Lỗi cảm thán.
Đinh Siêu lắc đầu: " Độc thân tuyệt đối không tốt, đến mùa đông ngươi mới cảm nhận nỗi cô đơn lạnh lẽo này, ta đã quyết định rồi, năm 2 đại học, nhất định phải kiếm cho mình một cô bạn gái."
" Tới viện y học tìm học tỷ?"
Lưu Lôi khinh bỉ mà nói.
Đinh Siêu lắc đầu :" Ta tự hiểu rõ chính mình, học tỷ là hoa sen, chỉ có thể ở xa nhìn, chứ không thể chạm, đối với chúng ta mà nói thì quá xa vời, ta tìm một nữ sinh 80 điểm là được rồi."
"Các ngươi cứ xem thường ta đi, trong ký túc xá chúng ta, ta khẳng định là người đầu tiên có bạn gái."
Lưu Lỗi tỏ vẻ hoài nghi.
Từ cửa hông đi vào, thời điểm bước lên cầu thang, Lý Minh Bác đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào góc cửa sổ.
"Minh Bác, ngươi bị sao vậy, sao không đi tiếp."
Đinh Siêu cũng nhìn tới hướng cửa sổ.
Đột nhiên hắn mở to hai mắt mà nhìn.
Vẻ mặt biểu lộ không thể tin vào mắt mình được.
" Mẹ kiếp!"
Đinh Siêu kích động mắng một tiếng.
Nhà hàng hai tầng, lúc các nữ sinh dự định xuống lầu, tự nhiên lại nghe được âm thanh chửi bậy, các nàng hoảng sở nhìn Đinh Siêu như người bệnh tâm thần, quay người trở về chỗ cũ.
" Đúng là súc sinh , sao Lục Dương có thể làm được?"
Đinh Siêu cảm giác thế giới của mình vỡ vụn thành từng mảnh. Đêm qua mới gặp lần đầu tiên, ngay một lời cũng không nói thế mà trưa nay đã rủ được con gái người ta đi ăn cơm rồi, tốc độ này cũng quá nhanh đi.
"Ngươi biết nữ sinh kia ư? "
Lưu Lỗi cũng bị vẻ đẹp Tống Giai làm kinh diễm, nhưng trong lòng không khỏi suy nghĩ, gia hỏa Lục Dương này bản lĩnh thật không nhỏ, vừa lên đại học đã tìm được muội tử xinh đẹp này rồi.
Đinh Siêu hữu khí vô lực nói:" Đương nhiên ta biết, chính là học tỷ ngày hôm qua ta gặp lúc ngươi đi mua nước đấy."
"Ngươi nói nàng chính là hoa khôi của viện y học?" Lưu Lỗi mở to hai mắt không thể tưởng tượng nổi.
"Ngoại trừ nàng còn có thể là ai".
"Trời ạ, lão tứ lúc nào lừa được vậy nhỉ?"
"Tốc độ này cũng quá nhanh đi."
Đinh Siêu ở diễn đàn tìm lâu như vậy, lại còn phải hỏi nhiều người, mới biết nàng là ai.Thế mà Lục Dương thần không biết quỷ không hay đã hẹn được đối phương đi ăn cơm.
Đinh Siêu cảm giác không phải là mình yếu đuối, mà là đối thủ quá mạnh mẽ.
"Rời đi, một chút nữa là bị phát hiện rồi, muốn biết cái gì đợi Lục Dương quay về kỹ túc xá rồi nói, đến lúc đó ngươi hỏi hắn đến chết không được sao?" Lưu Lỗi thúc giục mọi người dãn ra, huấn luyện quân sự đến buổi trưa, hắn quả thật đói bụng rồi, bây giờ phải vỗ béo cái bụng thôi.
Nhà hàng Tây.
Lục Dương cùng Tông Giai không biết, bọn hắn bị vây xem cả buổi.
Giờ phút này, bọn họ đang thưởng thức món ăn.
Những món mà Lục Dương chọn, đều là chiêu bài của quán này, mùi vì không tệ.
Tống Giai làm cho Lục Dương cảm thấy lau mắt mà nhìn.
Hắn thật không nghĩ tới, Tông Giai có thể ăn nhiều đến như vậy, hơn phân nửa món ăn trên bàn đều vào trong bụng Tống Giai.
Ăn nhiều như vậy, bụng Tống Giai cũng không to lên chút nào, Lục Dương thậm chí có chút hoài nghi, thật không phải trong bụng nàng có Lỗ Đen Không Gian sao?.
"Ta ăn no rồi."
Lục Dương rút vài tờ giấy ăn, đưa tới cho nàng, Tống Giai cầm lấy và lau miệng, có chút ngượng ngùng nói:
"Ăn nhiều là tốt, mà nãy học tỷ nói có một chiếc máy tính bị hỏng?". Lục Dương nghĩ đến câu hỏi này.
"Đúng vậy, từ ngày hôm qua ta vẫn không mở lên được." Tống Giai lấy tay vuốt vuốt mái tóc trước trán:"Nếu không, ta cũng sẽ không đi tới máy tính thư viện của trường học."
"Đây là chuyện tốt đó, không hỏng máy tính học tỷ cũng sẽ không gặp được ta."
Lục Dương cười nói.
Tống Giai trợn mắt liếc Lục Dương, nhưng lại không biết trong ánh mắt của nàng dường như có phong tình vạn chủng, người bình thường khó có thể chống cự.
Lục Dương âm thầm nuốt nước miếng, nghĩ thầm, sao mình lại bị nàng cám dỗ vậy, sự chống cự của mình giảm xuống nhiều vậy sao? Kiếp trước, nhìn thấy nhiều minh tinh xinh đẹp, hắn cũng không phải không chịu được như bây giờ.
" Vậy ngươi định làm như thế nào? Cũng không thể mỗi ngày đều đến thư viện được, đến trễ một chút là không có máy rồi."
"Đợi Chủ nhật đi siêu thị mua cái máy tính mới."
Tống Giai suy nghĩ một chút nói ra.
Được.
Còn là một Bạch Phú Mỹ.
Máy tính nói thay là thay, chẳng đáng thương như mình, đến bây giờ một cái máy tính để đánh chữ cũng không có, Lục Dương liếc qua hóa đơn, nghĩ đến lát nữa nếu không thì đưa cho học tỷ đi tính tiền đi.
Lục Dương nghĩ đến một biện pháp:" Học tỷ, nếu không thì để ta sửa dùm máy tính, sửa xong ngươi cho ta mượn máy tính dùng nửa tháng là được."
Qua nửa tháng, tài khoản trò chơi của hắn bán đi, khi đấy hắn liền có tiền mua máy tính mới rồi.
"Ngươi còn biết sửa máy tính?" Tông Giai kinh ngạc nói, mới gặp học đệ hai lần mà nàng cảm giác cái gì học đệ cũng biết, viết tiểu thuyết, còn biết sửa máy tính nữa.
Bản thân mình tốt nghiệp khoa máy tính, làm sao mà không thể sửa được máy tính chứ, món đồ chơi này hắn tháo dỡ lắp ráp không biết bao nhiêu lần, không có vấn đề nào có thể ngăn được hắn.
"Biết một chút" Lục Dương nhẹ gật đầu.
" Ngươi mượn máy tính viết tiểu thuyết à, ta cảm thấy không ổn lắm, mấy lần ta bật đều không khởi động được." Tống Giai do dự nói, không phải nàng không muốn cho mượn, cũng không phải có gì riêng tư trong máy, nàng cảm thấy máy tính hỏng quá nặng rồi, đưa cho Lục Dương cũng chưa chắc sửa được.
"Không có việc gì, nếu không sửa được ta liền đem trả cho học tỷ"
"Được rồi, đợi tí nữa ngươi đến dưới khu ký túc xá của ta chờ một tí, ta mang máy tính xuống đưa cho ngươi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook