Trọng Sinh Phấn Đấu Thời Đại (Dịch)
-
Chương 65
Kế tiếp vài ngày.
Lục Dương một mực tu thân dưỡng tính, sách khi bữa mượn từ thư viện đã bị hắn đọc hết một nửa, còn viết bản thao của Tu Chân Trở Về đủ dùng một tuần lễ.
Lúc rãnh rỗi, Lục Dương đều cùng Quan Nguyệt nói chuyện phiếm, lâu lâu đi học trêu chọc Từ Thi, thời gian trôi qua một cách thoải mái.
Từ khi Từ Thi bắt đầu nhắn tin với học tỷ của Lữ Tiểu Vũ, Lục Dương cảm nhận là gan nàng to hơn một chút.
Có đôi khi nhìn thấy Lục Dương đi vào phòng học, nàng cũng dám đưa tay ra chào, đẩy qua thật là một biến hoa tốt a.
"Ting ting."
Điện thoại vang lên.
Lục Dương nhìn tên trên màn hình.
"Trần Thu Nguyệt."
Sắc mặt Lục Dương trở nên phức tạp, vữa nghĩ tới Trần Thu Nguyệt, hắn liền có cảm giác mình là một cặn bã, nhưng Lục Dương cũng không còn cách nào khác.
Đều ôm người ta đi ngủ rồi, tóm lại trách nhiệm này hắn phải gánh.
"Ngươi ở đâu."
Trong điện thoại truyền đến thanh âm Trần Thu Nguyệt.
"Đang ở trong phòng 302."
Lục Dương nhìn Từ Thi bên cạnh, nói.
Trần Thu Nguyệt nói: "Ta đang ở bưu điện Tây Môn, ở đây có một bưu kiện của ngươi, có cần ta lấy về giúp không?"
"Bưu kiện của ta."
Lục Dương không biết người nào lại gửi bưu kiện cho mình.
"Đúng vậy, là một cái thùng rất lớn đấy." Trần Thu Nguyệt hồ nghi nói : "Lớn đến mức ngươi cũng không tưởng tượng được đâu."
"Ta quả thực cũng không biết ai gửi, nếu mà đã ghi tên ta, ... thì ngươi nhận dùng đi, để xem đây là trò đùa dai của ai."
"Được."
Điện thoại liền bị ngắt liên lạc.
Trần Thu Nguyệt đưa tên cùng số điện thoại Lục Dương ra, liền lấy được bưu kiện.
"Bên trong là vật gì vậy, sao mà nặng thế."
Trở lại phòng học.
Hứa Dung Dung xoa xoa cổ tay, bưu kiện không biết bên trong là cái gì, nhưng nặng thật đấy, nàng cùng Thẩm Yến hỗ trợ mới bưng về được.
"Không biết cái gì nhỉ?"
Trần Thu Nguyệt có chút tò mò hỏi.
"Nếu không... mở ra nhìn thử một chút."
Hứa Dung Dung nhỏ giọng nói.
"Cái này không tốt lắm đâu." Thẩm Yên có chút bận tâm.
Hứa Dung Dung vừa cười vừa nói: "Hai chúng ta đương nhiên không được, nhưng đại tỷ lại có thể nha, nàng và Lục Dương quan hệ sao cả trường đều biết rồi."
"Hơn nữa, Lục Dương không phải cũng nói sao? Hắn cũng không biết bên trong có gì, nếu trò đùa dai của ai đó, chúng ta xem song, có thể giúp hắn ném đi không phải tốt hơn sao?"
Trần Thu Nguyệt đã có chút động lòng.
Nàng thường xuyên mua đồ qua mạng.
Nên cầm bưu kiện, nàng thường có cảm giác ngứa ngáy, muốn mở nhìn xem.
Dù sao Lục Dương cũng không biết bên trong là cái gì, khẳng đinh là đồ vật không trọng yếu lắm, hoặc chính là trò đùa dai của ai đó, mở ra nhìn xem thử.
Thời gian tan học dù sao vẫn còn rất lâu.
Trần Thu Nguyệt thật sự không tìm nén được nữa rồi.
Dưới sự mê hoặc của Hứa Dung Dung.
Trần Thu Nguyệt lặng lẽ mở ra bưu kiện.
Sách.
Mở ra một góc bưu kiện, các nàng liền thấy được đồ vật bên trong, vậy mà đều là sách, hơn nữa còn hơn mười bản, thảo nào lại nặng đến như vậy.
"Sách gì vậy? Tại sao lại gửi sách cho Lục Dương."
Hứa Dung Dung cầm một quyển lên nhìn.
"Là tiểu thuyết mạng."
Thẩm Yên có chút kinh ngạc nói.
Nàng bình thường rất thích đọc tiểu thuyết, nàng còn rất thích đọc tiểu thuyết của Mary Shelley, không nghĩ tới được bưu kiên của Lục Dương đều là tiểu thuyết.
Lục Dương cũng thích đọc tiểu thuyết sao.
Trần Thu Nguyệt cũng tùy tiện mở một quyển, nói ra: "Có lẽ là bạn của Lục Dương gửi cho hắn, mà sao sách này toàn là chữ phồn thể."
"Không, Không đúng..."
Đột nhiên, Hứa Dung Dung khiếp sợ mà nói.
Thanh âm này khiến hai người bên cạnh đều giật mình.
Trần Thu Nguyệt liền vội hỏi: "Không đúng chỗ nào."
Hứa Dung Dung chỉ vào hàng chữ nhỏ dưới trang sách, nói ra: "Các ngươi nhìn đi."
Trần Thu Nguyệt cùng Thẩm Yến nhìn sang.
Nhìn thấy hàng chữ phía dưới, nét mặt hai người bọn họ cũng không khác biệt với Hứa Dung Dung.
Giới thiệu tác giả: "Viên Lộc, nguyên danh Lục Dương, thế hệ tác giả mới có.... đằng sau là các lời thổi phồng dành cho Lục Dương, đấy cũng vì nhà xuất bản muốn thiêu thụ nhiều sách hơn làm ra.
Nửa ngày sau.
Ba người mới thở ra một hơi.
"Những sách này, đều là của Lục Dương viết đấy."
Hứa Dung Dung vẫn thể hiện nét mặt khó tin như trước.
"Lục Dương vậy mà lại viết tiểu thuyết, còn được xuất bản thành sách nữa."
Thẩm Yến cũng giật mình không thôi.
Trần Thu Nguyệt cẩn thận kiểm tra thùng bưu kiện, nhìn tin tức người gửi, được gửi từ nhà xuất bản Hong Kong, thảo nào nội dung bên trong đều là chữ phồn thể.
Trần Thu Nguyệt có chút bối rối.
Nàng phát hiện, mình vẫn chưa hiểu rõ Lục Dương.
Rốt cuộc hắn còn ẩn tàng điều gì.
Tan học.
Trần Thu Nguyệt đem sách thu lại, chuẩn bị đưa cho Lục Dương.
Cùng lúc đó, lại có một nam sinh đi tới, nhìn bìa sách trên tay Trần Thu Nguyệt, nói ra: "Lớp trưởng, ngươi cũng thích đọc tiểu thuyết à."
Trần Thu Nguyệt nhìn nam sinh này.
Nam sinh này tên là Đạo Trương, bởi vì vô cùng thích đọc tiểu thuyết tu tiên, nên được cả lớp đặt biệt danh là Đạo Tiên, hắn cũng rất ưu thích cái biệt danh này.
"Đạo Tiên, ta không thích đọc tiểu thuyết, cái này là của người khác."
Trần Thu Nguyệt cười cười.
Đạo Trương nhìn tên tiểu thuyết, có chút kinh ngạc nói: "Quyển sách này vậy mà được xuất bản sao?"
"Làm sao, ngươi biết tiểu thuyết này à."
Trần Thu Nguyệt hứng thú hỏi.
Không nghĩ tới, trong lớp mình lại có người đọc sách của Lục Dương, xem ra Lục Dương không phải tác gia tay mơ rồi.
Thẩm Yên cùng Hứa Dung Dung liếc nhau một cái, từ trong ánh mắt đối phương thấy được vẻ kinh ngạc.
Trong lớp học mà cũng có người đọc, sách của Lục Dương có lẽ không hề đơn giản chút nào.
Đạo Trương cười cười, nói ra:"Đương nhiên biết rõ, là quyển sách do Lộc thần viết đấy, quyển sách này trên Qidian đặc biết hot, một mực xếp thứ hai trên bảng xếp hạng, chỉ thua <Đấu phá thường khung> của đại thân Thiên Tằm Thổ Dậu thôi."
"Lộc thần."
Hứa Dung Dung kinh ngạc.
Đạo Trương giải thích nói ra: "Quyển sách này tác giả tên là Viên Lộc, người mê sách đều gọi hắn là Lộc Thần, đây cũng là danh xưng của các tác giả đại thần."
"Xếp thứ hai như vậy, liền có thể kiếm rất nhiều tiền đi."
Hứa Dung Dung có chút tò mò.
Đối với câu hỏi của mỹ nữ, Đạo Trương trả lời vô cùng tích cực, nói ra: "Đây là đương nhiên, Qidian là trang mạng tiểu thuyết lớn nhất Trung Quốc đấy, quyển sách này xếp hạng thứ hai có thể kiếm được rất nhiều tiền, lượt mua chương bao nhiêu thì ta không biết, nhưng mà tháng trước, quyển sách này cũng được khen thưởng đoán chừng hơn mười vạn, còn tháng này, bên trên có người truyền ra tin tức, tháng này tiền nhuận bút của Viên Lộc có thể kiếm được hơn bảy tám chục vạn."
"Bảy... Bảy tám chục vạn."
Hứa Dung Dung cảm thấy mình không thể điều khiên được miệng mình nữa.
Một tháng lợi nhuận bảy tám chục vạn.
Đấy rốt cuộc là đại thần kiểu gì.
Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên gia đình không tính là nghèo khổ, đều là gia đình bình thường, bọn họ tự nhiên hiểu được con số này đại biểu cái gì.
Nó giống như một ngôi nhà vậy.
Hiện tại ở trong Lục Thành, một mét vuông mới có hai nghìn tệ, nói cách khác, một tháng tiền nhuận bút của Lục Dương, có thể mua được ba căn nhà mỗi căn 120 mét vuông rồi.
Không biết ba nữ sinh đang suy nghĩ gì, Đạo Trương tiếp tục cảm thán, nói ra: "Lộc thần đã từng nói qua trong sách, hắn vẫn còn là sinh viên, thế nào, lợi hại không."
"Rất lợi hại, cảm giác không giống như sống chung một thế giới." Thanh ẩm Thẩm Yến yếu đi rất nhiều, mình đã biết được bị mất của Lục Dương, có hay không có thể bị giết ngươi diệt khẩu.
--Đây là di chứng của việc đọc quá nhiều tiểu thuyết---
"Lớp trưởng, ngươi giúp ta hỏi một chút, hắn mua quyển sách này ở đâu, ta cũng muốn mua một bộ."
Sau khi Trần Thu Nguyệt gật đầu, Đạo Trương mới rời khỏi phòng học.
"Đại tỷ, làm sao bây giờ !."
Hứa Dung Dung hít sâu một hơi.
Trần Thu Nguyệt vẫn giữ mặt ngoài bĩnh tĩnh, nhưng trong nội tâm phập phông không thôi, nàng cố lộ vẻ bình tĩnh, nói :"Chuyện này chỉ chúng ta biết thôi, đừng nói cho người khác."
"Ừ, ừ."
Hai người gật đầu như băm tỏi
Đấu>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook