Không ngoài ý muốn, Lục Dương thông qua bài thí số 2.

Lúc ra cửa.

Hắn nhìn thấy Lữ Tiểu Vũ vẫn ở đằng kia, không có rời đi.

Nhìn như đang đợi mình.

Tâm tình Lữ Tiểu Vũ không tốt, Lục Dương cũng không biết an ủi thế nào, hắn đi qua, nói ra: "Lần sau cố gắng hơn là được."

"Ngươi nói đi, vì sao lúc thi, ta đều kém như vậy? Bình thường ta luyện tập, đều có thể làm được mà."

Lữ Tiểu Vũ nghĩ mãi không ra.

Lục Dương nhớ lại quyển sách tâm lý học mà mình đọc kiếp trước, trạng thái của Lữ Tiểu Vũ, có chút giống triệu chứng này.

"Ngươi biết chứng lo âu thi cử không?"

Lục Dương đột nhiên hỏi.

Lữ Tiểu Vũ có chút hồ nghi, nhìn hắn:"Chứng lo âu thi cử?"

Nàng đương nhiên biết rõ triệu chứng này.

Nàng cảm thấy quá hoang đường, nàng vốn là một thiên tài, thi đại học được 695 điểm, làm sao có thể mắc chứng lo âu thi cử được.

Lục Dương nói ra: "Không phải ngươi cảm thấy học giỏi, liền không mắc triệu chứng này, cái này chỉ là tên gọi thôi, cũng không nhất định là thi cử mới mắc chứng này."

Hai người vừa đi, Lục Dương một bên vừa giải thích.

"Ta vừa phát hiện, thời điểm ngươi ở trên xe, tinh thần của ngươi liền trở nên bất ổn, vì sao lại thế? bởi vì ngươi sắp thi lái xe, cũng không phải là luyện tập trong sân trường, nên trạng thái có chút hoảng hốt, bình thường luyện tập, ngươi sẽ không nghĩ tới kì thi, nên có thể lái xe một cách bình thường."

Lữ Tiểu Vũ nhẹ gật đầu.

Nếu quả thật trình độ của nàng quá kém, giáo viên bên kia sẽ không cho nàng đi thi.

"Điều này giải thích vì sao, ngươi đi thi lại kém như vậy."

Lục Dương đã có suy đoán đại khái.

Hắn tiếp tục nói: "Nếu như ta suy đoán không sai, lần đầu đi thi, ngươi có lẽ không hồi hộp như vậy, mà còn có chút tự tin nữa, đúng không."

Nhớ lại lần đầu đi thi, đúng là nàng không hề lo lắng chút nào, Lữ Tiểu Vũ nhẹ gật đầu, quả thực lời Lục Dương nói không hề sai.

Lần đầu nàng đi, đã thông qua gần hết, cuối cùng chỉ vỉ cua góc vuông không thành công, nên thất bại, nếu lần đó nàng thành công, có lẽ thi một lần đã qua rồi.

Chứng kiến Lữ Tiểu Vũ gật đầu, Lục Dương biết rõ, bản thân không có suy đoán sai, hắn cười nói: "Chẳng lẽ tại ngươi mấy tháng nay, càng luyện tập càng kém? Cái này đương nhiên không thể nào rồi, chỉ có duy nhất khả năng, chính ngươi mắc chứng lo âu thi cử, cho nên khi bắt đầu thi, bàn tay đổ nhiều mồ hôi, đầu trống rỗng, dẫn đến nguyên nhân ngươi thực hiện sai lầm."

"Làm sao ta có thể mắc chứng lo âu thi cử chứ." Lữ Tiểu Vũ có chút chần chờ, nàng cũng cảm thấy đúng bởi vì không tìm được nguyên nhân nào khác.

Lục Dương nhìn nàng, nói ra: "Đại khái bởi vì từ nhỏ đến lớn, ngươi đã là một học bá, mọi việc đều thuận buồm xôi gió, bất luận cuộc thi nào đối với người đều dễ dàng, điều này làm cho ngươi có cảm giác, có thể vượt qua bất kì kỳ thi nào."

"Nhưng mà, lần thứ nhất thi bài 2 thất bại, đã để lại cho ngươi đả kích rất lớn, dần dần ngươi hoài nghi chính mình, lại khẩn trương muốn chứng minh bản thân mình là thiên tài, cho nên lại thất bại lần hai, về sau ngươi không còn tin vào năng lực của mình nữa, nên dẫn đến bây giờ."

Lữ Tiểu Vũ hít sâu một hơi.

Thân làm một thiên tài, nàng chưa bao giờ nghĩ tới mình lại mắc phải triệu chứng như vậy.

"Ta dù sao cũng không phải bác sĩ tâm lý, nếu như ngươi muốn có biện pháp giải quyết nó, có thể tìm đến bác sĩ tâm lý hỏi thăm một chút."

Lục Dương đề nghị nói ra.

"Ừ, ừ."

Lữ Tiểu Vũ nhẹ gật đầu.

Lục Dương cười nói :"Kỹ thuật của ngươi không có vấn đề, ta cảm thấy giải quyết xong vấn đề về tâm lý, rồi hãy đi thi, có lẽ sẽ thông qua đơn giản, hơn nữa, ngươi chỉ còn hai cơ hội nữa thôi."

Lữ Tiểu Vũ tại bài hai đã rớt ba lần rồi.

Còn hai lần nữa, nàng phải nhất định thi qua, nếu không cả đời này vô duyên với bằng lái xe rồi.

Gọi một chiếc taxi, Lục Dương cùng Lữ Tiểu Vũ lên xe, điểm đến hai người đều giống nhau

Về đến nhà.

Lữ Tiểu Vũ nghiêm túc suy nghĩ lời nói Lục Dương.

Sau đó nàng bật máy tính lên.

Tại QQ tìm một hình nền, ấn vào gọi video.

"Đường tỷ, ta cần trợ giúp của tỷ...."

.......

Ký túc xá lầu 5 phòng 504.

Lục Dương nhìn xem tin tức cổ phiếu trên máy tính.

Hắn mua ba loại cổ phiếu, có hai loại cố phiếu tăng lên rất nhiều, chỉ có một cái giảm xuống mấy điểm.

Lục Dương nếu bán hết bây giờ, sẽ lời hơn tám nghìn.

Lúc này mới chỉ một ngày thôi đó.

Vì sao người có tiền càng ngày càng giàu, bởi vì họ có vốn, lại có phương thức kiếm tiền, người bình thường làm sao mà đuổi kịp được.

Sinh viên tốt nghiệp ra trường, ở Lục Thành, tiền lương cũng chỉ có hai ba nghìn tệ một tháng mà thôi, Lục Dương chỉ cần một ngày, liền kiếm lời hơn người khác làm hai ba tháng tiền lương rồi.

Đồ đần độn!

Nghĩ đến kiếp trước mình cũng nằm trong số đó, Lục Dương liền nhịn không được mắng mình một câu.

Làm công?

Đời này hắn sẽ không bao giờ đi làm công nữa.

Kiếp trước, hắn đi làm, cũng chỉ vì lo cho cuộc sống của mình.

Kiếp nay, hắn sẽ phải tận hưởng cuộc sống, chứ không mài lưng ra cày tiền cho các sếp được.

----

Trong phòng không có ai.

Lục Dương tiếp tục gõ chữ.

Rất nhanh hắn đã viết được hơn một vạn chữ, nhìn đồng hồ, nên ra cửa hàng rồi, đi nhà hàng ăn một bữa, Lục Dương đi tới Tây Môn.

Lý Minh Bác cùng Lưu Lỗi học xong liền chạy tới nhà kho.

"Hôm nay chuẩn bị nhiều hàng hơn đi."

Hấp thụ giáo huấn ngày hôm qua, Lưu Lỗi mở miệng nói ra.

"Ừ, ừ."

Lý Minh Bác cũng gật đầu.

Lục Dương nhìn Lưu Lỗi, hỏi :" Xưởng bên kia đã liên hệ xong chưa? Nhóm thứ hai, có thể chuyển đến đúng giờ không."

Lưu Lỗi gật đầu: "Đều nói hết rồi, nhóm thứ hai rất nhanh sẽ tới, chuyên ta làm ngươi cứ yên tâm đi."

"Được."

Lục Dương không tiện hỏi nhiều.

Ba người dùng một giờ dọn hàng ra quầy, không đợi lâu, rất nhanh đã có khách hàng.

Là hai sinh viên, hơn nữa còn là khách quen.

Nam sinh có chút thẹn thùng nói: "Ngày hôm qua ta có mua một chiếc, mặc vào rất ấm, hôm nay ta dẫn bạn gái tới đây mua một chiếc nữa."

"Đa tạ bạn học ủng hộ."

Lý Mịnh Bác cao hứng nói.

Chọn xong một chiếc áo lông cho bạn gái, nam sinh trả tiền, Lý Minh Bác cũng thuận tiên lấy một đôi tất tặng cho nam sinh.

Nam sinh nhận lấy, cao hứng rời đi.

Lục Dương nhìn thoáng qua Lý Minh Bác.

Lý Minh Bác càng ngày càng thể hiện phú bán hàng của mình.

Kế tiếp, phần lớn là Lý Minh Bác bán hàng, chỉ có thời điểm nhiều người, Lục Dương cùng Lưu Lỗi mới ra hỗ trợ một chút.

Cũng như dự tính, hôm nay khách hàng so với ngày hôm qua còn nhiều hơn, chủ yếu ngày hôm qua nhiều khách hàng mua đồ xong, lại giới thiệu cho bạn bè của mình, nên hôm nay thu hút không ít khách hàng đi tới.

Hôm nay Trần Thu Nguyệt cũng lại tới hỗ trợ.

Bất quả, thời điểm mười giờ, Lục Dương xách Trần Thu Nguyệt lên xích lô, trở về ký túc xá.

Buổi tối.

Ba người thống kê hôm nay, tổng cộng được 14560 tệ, so với ngày hôm qua nhiều hơn không ít, hàng bán nhiều nhất vẫn là áo lông cùng áo bông, tiếp theo là đến quần áo mua thu, về phấn bít tất, tuy rằng giá cả tiện nghi, nhưng người mua đã ít đi rồi.

Thời tiết càng ngày càng lạnh hơn.

Thành phố Lục Thành như đã bị chìm vào mùa đồng.

Ba người mỗi ngày đều ra quán.

Thời điểm rãnh rỗi, Trần Thu Nguyệt đều đi tới hỗ trợ.

Hầu như sinh viên khoa máy tính đều biết, khoa bọn họ có mấy sinh viễn bán hàng ở chợ Tây Môn.

Hơn nữa còn kiếm lời không ít.

Cuộc sống sinh hoạt của Lý Minh Bác cũng tốt hơn từng ngày, từ ngày bắt đầu kinh doanh, Lý Minh Bác có thể mỗi trưa ăn cơm đều ăn đùi gà, không giống như trước phải tiết kiệm từng khoản nhỏ.

Lũng đoạn áo âm không được bao lâu, rất nhanh các cửa hàng khác đều có nguồn hàng cung cấp, tuy rằng đi sau một chút, những rất nhiều cửa hàng cũng bắt đầu bán được áo ấm.

Lão bản bện cạnh cũng tìm được nguồn cung, bắt đầu cạnh tranh với cửa hàng Lục Dương.

Tuy rằng như vậy, nhưng cửa hàng Lục Dương vẫn thu hút không ít khách hàng.

Bời vì giá cả đều đã công khai, nên các sinh viên đều vô cùng ưu thích, ở chỗ này mua quần áo, bọn hắn không lo lắng sẽ mua bị hố, dù sao tất cả mọi người đều mua giá giống nhau.

Tình thế phát triển không sai, Lý Minh Bác một mình đã có thể khống chế toàn cục rồi, Lục Dương quyết đinh, bản thân phải bắt đầu thị trường mới.....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương