Trọng Sinh Phấn Đấu Thời Đại (Dịch)
-
Chương 55
Buổi tối rất nhanh đã đến.
Tây Môn bắt đầu tấp nập hơn.
Từng thân ảnh mỹ nữ xuất hiện, trong cơn gió rét lại run lên vài cái, giống như một chú mèo lang thang ngoài đường.
Thời tiết mặc kệ ngươi là nam hay nữ, già hay trẻ, giàu hay nghèo khó đều đem cơn lạnh bao trùm lấy.
"Nơi này có bán áo lông nè !"
Một nữ sinh kinh hỉ hô lớn với đồng bạn,
Rất nhanh, rất nhiều sinh viên bước tới, bọn hắn mới đi ra từ tiệm cơm đối diện, từng khuôn mặt đều đỏ bừng lên vì lạnh, đang nghĩ tới đi tìm một cửa hàng để mua áo lông, thì nghe được tiếng hô của bạn mình.
Nữ sinh này đi tìm nhiều cửa hàng như vậy, hoặc là kiểu dáng xấu, hoặc là không có hàng, vất vả lắm, nàng mới tìm được cửa hàng của Lục Dương.
"Những thứ này đều là style của năm nay, bạn học, có thể mặc thử a."
Lục Dương cười nói.
"Các ngươi còn trẻ như vậy đã buôn bán rồi à." Nữ sinh đáp lại, ánh mắt vẫn còn chọn lựa quần áo.
"Không có biện pháp, trong nhà còn con nhỏ a."
Lục Dương vui đùa trả lời.
Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác đều không nhịn được cười.
Nữ sinh quay đầu, nhìn thấy Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác đều đang nhịn cười, mới biết được đối phương đang nói đùa.
"Ta muốn lấy cái màu vàng này."
Nữ sinh chọn xong, thử một lần, vô cùng vừa ý.
"159 tệ đúng không."
"Không sai, toàn bộ áo lông đều có giá 159 tệ, có muốn bọc lại không." Lục Dương nói ra.
Nữ sinh lắc đầu, nói ra:" Không cần, ta mặc luôn trên người, cũng quá lạnh rồi."
Nói xong còn run một cái.
Mặt khắc cũng có mấy nữ sinh thấy vậy, liền chọn cho mình một chiếc, cũng không mặc cả, song phương đều giảm đi phiền tói.
Trong nháy mắt.
Lại kiếm được bảy tám trăm tệ.
Còn không đợi nhóm này ly khai, đã có nhóm khác đi tới.
Lão bản bên cạch con mắt đỏ bừng, hâm mộ không thôi, tính toán cả ngày, ba học sinh kia đã kiếm được mấy nghìn tệ rồi.
Hắn buôn bán một tuần lễ cũng không nhất định kiếm được con số này.
"Mẹ kiếp, dựa vào cái gì a."
Trong lòng lão bản tỏ ra buồn bực không thôi.
Bất quá, hắn cũng chỉ dám nghĩ, không có ý định gì khác, nhìn thấy thân hình của Lưu Lỗi, hắn đã phi thường rung động rồi.
Hai vợ chồng bán giày sinh ý coi như cũng được, tuy rằng trời lạnh sẽ có ít người đi chợ, nhưng quán Lục Dương lại hấp dẫn không ít khách đi qua, mua xong vài chiếc áo lông, thường ghé qua cửa hàng bán giày dép nhìn một chút.
Vợ chồng hai người tâm tình không tệ, nhưng nhìn quầy hàng bên cạch, nét mặt thể hiện sự hâm mộ.
Người vợ cảm thán: "Mấy sinh viên này không hề đơn giản"
"Người ta là sinh viên mà, bọn hắn đã buông thể diện để đi buôn bán, khẳng định là rất lợi hại..." Người chồng trả lời.
---------
"Cũng đắt khách lắm nha."
Đột nhiên có một âm thanh truyền đến.
Nghe giọng rất quen thuộc, Lục Dương quay đầu nhìn lại.
Là Trần Thu Nguyệt.
Hắn kinh ngạc nói: "Đêm hôm khuya khoắt, trời còn lạnh như vậy, ngươi chạy ra ngoài làm gì?"
"Còn có thể làm gì, ở trong phòng ngủ quá lạnh, ta muốn ra ngoài, tìm xem có chỗ nào bán ao lông không...."
Trần Thu Nguyệt hai tay ôm ngực, thể hiện bộ dạng nàng sắp bị đông lạnh.
"Ngươi nói sớm cho ta, ta tự đạp xe đến trước cửa ký túc xá đưa rồi." Lục Dương cười khổ một tiếng.
Hắn biết rõ.
Gia hỏa này đoán chừng là đang ghen rồi.
Việc này cũng trách chính minh, sao lại đem người ta quên mất.
"Ngươi nhìn thấy Từ Thi rồi hả?"
Lục Dương hỏi.
Trừ việc đó ra, hắn không thể tưởng tượng được nguyên nhân nào khác.
Trần Thu Nguyệt liếc mắt Lục Dương, nói :"Ngươi xem Từ Thi như muội muội để chiếu cố, nhưng lại không biết nàng đã chuyển đến phòng của ta, việc này ngươi cũng không biết, đúng là anh trai nuôi."
"Xảy ra chuyện gì?"
Lục Dương nhíu mày hỏi.
Trần Thu Nguyệt điềm nhiên như không có việc gì, nói: "Không có gì, chỉ là Dư Phương ở cùng phòng Từ Thi tính bắt nạt nàng, ta liền tiện tay cho Dư Phương mấy cái tát, sau đó đem hàng lý của Từ Thi chuyển đến phòng của ta."
Lục Dương quả thật không biết chuyện này.
Mấy ngày nay, hắn chỉ đi học đúng một lần.
Nhưng Từ Thi cũng không nói cho hắn biết, đúng là nha đầu ngốc.
"Không hổ là lớp trưởng, khi phách."
Lục Dương duỗi ra ngón tay cái, tán thưởng, còn nói thêm.
"Trời rất lạnh rồi, ta tặng ngươi một chiếc."
Lục Dương chọn một chiếc áo lông màu đỏ: "Cái này như thế nào?"
"Coi như ánh mắt của ngươi không tệ, bất quá người tặng lại không có thành ý, ta không cần, 159 tệ phải không, để ta trả."
Trần Thu Nguyệt từ túi tiền lấy ra hai trăm tệ.
Lý Minh Bác không biết làm gì, có chút bất đắc dĩ nhìn Lục Dương.
"Đừng làm loạn."
Lục Dương trừng mắt nhìn nàng.
Nhìn thấy sắp có khách nhân đến, Trần Thu Nguyệt không có làm loạn nữa, nói ra: "Đấy chính là do ngươi không lấy đấy, đừng trách ta."
Nói xong, nàng chạy ra chào hỏi hai khách hàng.
"Đi vào nhìn xem một chút, đây là mẫu mới của năm nay đấy, giữ ấm rất tốt, giá cả cũng không đắt, toàn bộ đều 159 tệ....."
Trần Thu Nguyệt lừa dối một hồi, rất nhanh hai nam sinh đều trả tiền.
Dù sao, có một muội tử giới thiệu như vậy, nam sinh cũng không cự tuyệt được, huống chi bọn hắn đến đây để mua áo ấm.
Từ lúc Trần Thu Nguyệt gia nhập, việc bán quần áo liền nhanh hơn không ít.
Mới tới chín giờ, rất nhiều quần áo đều sắp hết hàng, Lục Dương không thể không nhờ Lưu Lỗi trở về một chuyến, dùng xích lô chở thêm một ít.
"Ngươi còn không về à?"
Lục Dương nhìn xem Trần Thu Nguyệt.
Không thể không nói.
Nữ nhân nảy quả thật rất biết kinh doanh, lần đầu tiên bàn hàng, so với Lý Minh Bác lúc đầu thì không biết hơn bao nhiêu lần, nếu về sau Trần Thu Nguyệt làm sale, đảm bảo tuyệt đối là kim bài của công ty.
"Không về."
Trần Thu Nguyệt không thèm để ý, lại tiếp tục giới thiệu.
Rất nhanh, lại có thêm một lượt mua.
Đợi khách rời đi hết, Trần Thu Nguyệt mới nghỉ ngơi một chút, Lục Dương hỏi :"Không về thì tối nay ngươi ở đâu."
"Ngươi lo liệu chứ sao?"
Trần Thu Nguyệt nháy mắt, trái tim Lục Dương nhảy lên, nữ nhân này, thật sự không sợ hắn sao.
Ta an bài.
Ta an bài như thế nào.
Đưa nàng đi thuê nhà nghỉ, nói thật, để Trần Thu Nguyệt ở nhà nghỉ một mình, hắn quả thật không yên tâm lắm, với lại hắn cũng đã ăn son môi của nàng, coi như nàng cũng đã là người của mình rồi.
Lục Dương còn đang do dự.
Thời gian càng ngày càng trôi qua.
Ký túc xá đã đóng cửa.
Xem ra Trần Thu Nguyệt không về được rồi.
Trên đường cũng ngày càng ít người, hai vợi chồng bên cạch đã bắt đầu thu dọn quán rồi.
"Dọn đi"
Lục Dương thở ra một hơi.
Lưu Lỗi cùng Lý Mình Bác nhìn Trần Thu Nguyệt, lại nhìn Lục Dương, âm thầm cười trộm, Lục Dương hôm nay phải trả giá về việc trêu chọc mỹ nữ rồi.
Mấy người rất nhanh dọn dẹp xong.
Nhà kho chỉ có hai gian, một gian đã chưa đầy hàng hóa, một gian còn lại không chứa nổi bốn người, huống chi Trần Thu Nguyệt còn là nữ sinh.
"Trước đếm một chút, xem hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền."
Lục Dương quyết định không nghĩ nhiều nữa.
Trần Thu Nguyệt một chút cũng không quan tâm, hắn còn sĩ diện cái gì nữa, mỡ đã dâng đến miệng mèo rồi, còn làm bộ làm tịch cái gì.
Mấy người cùng một chỗ đếm tiền.
Hôm nay tờ một trăm tệ cũng nhiều hơn rất nhiều.
"Ta được bảy nghìn."
Lục Dương đếm đống tiền mệnh giá 100 tệ.
Lý Minh Bác cũng nói :" Ta được 3220 tệ."
"Ta có một nghìn sáu." Lưu Lỗi cũng nói.
"Ta đếm được hai trăm tám mươi năm(285)" Trần Thu Nguyệt đem đồng xu đếm được, đưa ra.
Tổng cộng là bao nhiêu?
Lục Dương cầm quá táo ra, mở máy tính.
"12105 tệ."
Điện thoại hiện lên dãy số, ai nấy ở đây đều hít vào một hơi.
Đây là một ngày đại thắng a.
Dựa theo định giá, bọn hắn lợi nhuận được một nửa.
"Những số tiền này đều lưu lại để nhập hàng, Lưu Lỗi, ngươi liên hệ nhà xưởng bên kia, tiếp tục đưa hàng tới." Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra.
Hai người cũng đều gật đầu.
Bọn họ cũng biết, nếu cứ bán đắt như hôm nay, hàng của bọn họ cũng không chịu được vài ngày.
Bàn xong chuyện cửa hàng.
Tối nay ngủ ở đâu mới là vấn đề phiền toái.
Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác giống như thương lượng trước với nhau, cùng đều nói ra :"Hai chúng ta đi tiệm Internet."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook