Ngày hôm sau.

Quan Nguyệt gọi điện thoại tới, hỏi Lục Dương có muốn đi thăm thầy Đổng với mình không.

Vốn bản thân Lục Dương muốn trực tiếp cự tuyệt, nghĩ đến những lời nói của Ngô Bá ngày hôm qua làm hắn có chút sợ hãi, bản thân trở về trường Thanh Sơn có lẽ sẽ bị đánh chết đi?

Nhưng mà nghĩ lại, hôm nay là ngày nghỉ, chắc sẽ không có ai ở trường cả, bản thân việc gì phải sợ.

Đạp chiếc xe đạp rỉ sét tới trường, Lục Dương đứng đợi Quan Nguyệt.

Một lát sau mới nhìn thấy Quan Nguyệt.

Thầy Đổng tên đầy đủ là Đổng Quảng Nho, là giáo viên chủ nhiệm lớp ba năm cấp ba của Lục Dương cùng Quan Nguyệt.

Đổng Quảng Nho người cũng như tên, là một thầy giáo vô cùng nho nhã, đối với học sinh luôn rất quan tâm, thời đại này, để kiếm một giáo viên như thầy Đổng rất khó, nhất là ở vùng nông thôn.

Từ thời dạy học đến giờ, Đổng Quảng Nho chưa bao giờ từng đánh học sinh, kể cả học sinh có phạm sai lầm, ông cũng không nói nặng lời, mỗi lần đều khuyên bảo học sinh bằng lý trí, tình cảm, làm cho học sinh có thể nhận thức được sai lầm của mình, bởi vậy, ông đều được học sinh kính mến.

Nếu không phải Lục Dương gặp thầy Đổng, có lẽ đối với thái độ của hắn lúc xưa, có lẽ đã bị đuổi học từ lâu rồi.

Đối với thầy Đổng, Lục Dương đáy lòng bội phục, đây mới là người "trồng cây" chân chính.

"Mua ít đồ đi." Lục Dương suy nghĩ một chút nói ra.

"Mua cái gì?"

"Mua trái cây là được rồi."

Đổng Quảng Nho là một người rất cố chấp, nếu mua những thứ quý trọng như rượu, thuốc lá, ông chắc chắn sẽ không nhận lấy, còn mắng chửi tiêu sai hoang phí, vì vậy tặng trai cây rất thích hợp cho ông.

Lục Dương cùng Quan Nguyệt ghé vào một tiệm trái cây, mua mấy cân táo cùng với một nải chuối tiêu, liền hướng trường học đi đến.

Đổng Quảng Nho đã hơn sáu mươi tuổi, nhà ở ngoại thành, bạn già mất sớm, con cái đều đi làm xa, vì vậy, ông thường ở tại trong túc xá của trường.

Hai người lên lầu.

Gõ cửa.

Rất nhanh, một lão đầu mở cửa, cho dù ở trong nhà, Đổng Quảng Nho vẫn ăn mặt sạch sẽ.

Nhìn thấy Quang Nguyệt, lại nhìn một chút Lục Dương, Đổng Quảng Nho cười nói:" Nếu không phải các ngươi đã lên đại học, lần này ta khẳng định phải mắng chửi các ngươi một trận."

Lục Dương cười đùa nói:"Thầy Đổng là một người nho nhã, việc mắng chửi người không phải là quá mất mặt sao."

"Ngươi cái con khỉ nhỏ này, coi như là vẫn biết ăn nói, vào đi, sao mà mang hỏa gì vậy.?" Động Quảng Nho chỉ vào ghế số pha.

"Tùy tiện ngồi đi, để ta pha nước cho."

"Đừng, để cho em pha, ngài là thầy giáo, cho ngài pha nước không phải lấy mạng em rồi sao." Lục Dương đứng dậy, nhanh tay chạy tới cầm lấy ấm nước, pha mỗi người một cốc.

Đổng Quảng Nhỏ nhìn xem Lục Dương, cảm thấy kinh ngạc, sau đó lại hiện dáng vẻ tươi cười, ai rồi cũng sẽ phải lớn thôi.

"Lục Dương, em cùng Quan Nguyệt đều ở Lục Thành, Quan Nguyệt tính tình yếu đuối, em phải chiếu cố thật tốt vào."

Đổng Quảng Nho nhấp một hớp nói ra.

Lục Dương không cho là đúng nói ra:"Lão sư, lời này thầy nói sai rồi,Quan Nguyệt chỉ giả bộ thôi, nàng thật sự rất thông minh, hiện tại em bị nàng bắt tới tay rồi."

"Nói bậy." Quan Nguyệt đưa tay véo Lục Dương, Đổng Quảng Nho giả bộ như không thấy gì.

"Lúc trước, nghe nói hai em cùng một chỗ, thầy có chút lo lắng, trước kia hài người đều có tính cách khác biệt, nhưng mà bấy giờ thầy lại thấy yên tâm phần nào."

"Ở ngoài xã hội không giống như trường học, hy vọng các em có thể giữ vững bản tâm của mình, đừng vì vật chất mà đánh mất nó."

Lục Dương tiếp lời nói ra:"Không quên bản tâm bản đâu, phải luôn bước về phía trước, em nhớ rồi."

"Đúng, không quên bản tâm ban đầu, phải luôn bước về phía trước, em nhận thức như vậy thầy rất vui." Đổng Quảng Nho nhẹ gật đầu, đối với Lục Dương yêu thích thêm vài phần.

Trước kia ở trường học, lão Đổng ấn tượng với Lục Dương, là kẻ nói dối, không thích học tập, ưa thích trốn học, dùng sự thông minh của mình vào những chuyện vặt vãnh, hôm này gặp lại, Đổng Quang Nho đã thay đổi ấn tưởng của mình rất nhiều.

Đổng Quang Nho lại hỏi thăm về cuộc sống đại học của bọn họ, đến mười giờ, Lục Dương cùng Quan Nguyệt mới cáo từ ly khai.

Đi xuống lầu.

Quan Nguyệt có chút lo lắng nói ra:" Thầy Đồng đã lớn tuổi như vậy, thế mà con cháu cũng không về thăm, thật đáng thương."

"Mỗi nhà mỗi cảnh, chuyện của người khác, chúng ta khó mà đánh giá, bất quá, thầy Đổng ở trong trường có học sinh hỏi thăm, có lẽ cũng rất tốt."

Lục Dương trầm giọng nói ra.

Nói xong, lại nhìn Quan Nguyệt, hỏi, "Hôm nay đi đâu?"

"Đi quảng trường Thanh Sơn đi."

Quan Nguyệt suy nghĩ một chút, nói ra.

Thanh Sơn lục thủy, quảng trường Thanh Sơn là điểm nổi tiếng ở huyện Thanh Sơn, có rất nhiều người đều ra đấy vui chơi.

Hài người đạp xe đạp vào quảng trường Thanh Sơn, quảng trường rất lớn, bên trong lại có rất nhiều người đang buôn bán hàng rong, lại có một vài tiểu hài tử đang chơi đùa.

Huyện Thanh Sơn là một huyện xuất khẩu lao động, toàn huyện có gần mười vạn nhân khẩu, nhưng đại bộ phần đều ra ngoài làm công, ngoại trừ học sinh, sinh viên, khó mà nhìn thấy thanh niên trẻ tuổi trên đường.

Một huyện mà không có người trẻ tuổi ở lại, thì khó có thể hình dung được tiềm lực phát triển.

Vòng quanh quảng trường đi lại.

Phần lớn là lão nhân mang theo hài tử, đang ở tre bậc thang chơi đùa, bốn phía đều tràn ngập tiếng cười trẻ con.

Phía tây quảng trường có mấy tiệm đồ chơi nhỏ, thu hút rất nhiều hài tử vây quanh.

Quan Nguyệt kéo tay Lục Dương tới tham gia náo nhiệt.

Một nam một nữ đang đứng trước bục ném vòng, nam sinh ném thật nhiều cái nhưng lại không vào cái nào,ngược lại, nữ sinh lại ném trúng một còn búp bê vải, nàng hưng phấn nhảy lên.

"Em thích cái nào?" Lục Dương nhéo nhéo bàn tay Quan Nguyệt.

"Con khỉ lông vàng ở kia kìa."

Quan Nguyệt cùng Lục Dương đều là tuổi khỉ, nên nàng rất thích con khí đấy, bất quá, con búp bê khỉ này lại đặt ở ví khá xa, muốn ném trúng vào không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng Lục Dương cũng không phải là không có biện pháp.

Hắn gọi lão bản đến, nói ra:" Vòng bán thế nào."

"Một tệ một cái." Lão bản cười nói.

Lão bản rất vui vẻ, từ lúc hắn mở ra trò chơi này, hắn rất ưu thích các cặp đôi như Lục Dương cùng Quan Nguyệt tới chơi, có thể kiếm rất nhiều tiền từ bọn họ.

"Cầm lấy, ta muốn 100 cái vòng."

Lục Dương cầm ra một trăm tệ.

"Anh mua nhiều vậy làm gì."

Quan Nguyệt nhỏ giọng hỏi, lại kéo tay Lục Dương lại.

"Kỹ thuật của anh không tốt lắm, muốn trúng thì phải có nhiều vòng mới được." Lục Dương đưa tiền, mua một trăm cái, lão bản cũng hào hứng khuyến mãi thêm năm cái cho Lục Dương.

Đem năm cái vòng đưa cho Quan Nguyệt, Lục Dương nói ra:" Em thử trước đi."

Quan Nguyệt hưng phấn cầm lấy, đem một cái vòng trúc ném ra, kết quả trực tiếp ném bay ra ngoài.

Lại ném tiếp cái thứ hai..

Thứ ba..

Thứ tư...

Thư năm...

Năm cái vòng trúc ném ra đều không trúng, Quan Nguyệt có chút thật vọng, bôn phía cũng truyền đến tiết nuối.

Lục Dương đem Quan Nguyệt kéo ra, an núi nói:"Xem anh."

Nói xong, Lục Dương sử dụng tuyệt kỹ đường môn "Bạo Vũ Lê Hoa Châm", đem một trăm cái vòng một lượt ném ra.

"Oa!."

Bốn phía truyền đến âm thanh thán phục, còn có tiếng kêu hưng phấn của tiều hài tử, ném một lần một trăm cái, thật là lợi hại.

Vòng trúc bay loạn khắp nơi.

Qua vài giây đồng hồ, mới yên tĩnh trở lại, mặc dù Lục Dương ném loạn, những dưới hỏa lực dày đặc, vẫn có nhiều con rối bị dính vòng.

Trong đó còn dính vào một con búp bê đắt tiền.

Nét mặt lão bản vẫn thể hiện vui vẻ, giá thành của loại búp bê này rẻ hơn nhiều, cho dù trúng thêm vài con hắn vẫn lời.

Lão đi tới cười ha hả, nói ra :" Tiểu tử, vận khí không tệ, trúng được năm con."

"Lão bản, năm con này ta không ưng ý lắm, đổi năm còn này lấy con khỉ lông vàng kia được không? Lục Dương chỉ ngón tay vào con khỉ mà Quan Nguyệt ưa thích kia.

"Ngươi thật sự muốn đổi?" Lão bản sửng sốt.

"Thật sự."

Sau một lát, khỉ lông vàng đã đến tay Lục Dương.

"Tặng cho nàng."

Lục Dương đem khi lông vàng đưa cho Quan Nguyệt.

Mọi người xung quanh bắt đầu ồn ào, còn có vài thanh niên độc thân la lên.

"Đi chơi mà cũng ăn cơm chó !!!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương