Trọng Sinh Phấn Đấu Thời Đại (Dịch)
-
Chương 33
Mười phút sau.
Ngố Bá cầm theo hơn mười túi cau đi ra.
Lục Dương nói ra:" Cái nào ngươi cũng không chọn, đi chọn nhiều quả cau vậy làm gì?"
"Ngươi không hiểu được đâu."
Ngô Bá lộ ra bộ dáng cao thâm trắc mạt, nói ra:" Quả cau thêm điếu thuốc, pháp lực vô biên a ."
"Cẩn thận có ngày linh hồn xuất khiếu luôn đấy."
Lục Dương lắc đầu, hắn còn khuyên:"Cái đồ chơi này nghe nói có chất gây ung thử, tốt nhất là vẫn nên ăn ít một chút."
"Được rồi, biết rồi, đồ vật mua rồi, vẫn nên về nhà đi."Ngô Bá hiển nhiên đem những lời này bỏ ngoài tai.
Lục Dương cũng không nhắc lại, hai mươi phút sau, Ngô Bá đem Lục Dương đưa tới nha.
Nhà của Lục Dương ở thị trấn ngoài thành, căn nhà có hai tầng, được xây dựng trên chính mảnh đất tổ tiên để lại, còn có một sân vườn nhỏ.
So với sống ở thành phố, nơi này lại có một chút thế ngoài đào tiên.
Trong nhà truyền đến tiếng chó sủa.
"Vào ngồi một chút."
Lục Dương nhìn Ngô Bá.
"Muộn rồi, ngươi cứ vào nhà gặp gia đình đi, có gì ngày mai ta lại tới tìm ngươi." Ngô Bá lắc đầu.
"Tốt."
Lục Dương không nói nhiều, nhìn Ngô Bá đạp xe đi xa, hắn mới bước vào nhà.
Có thể là nghe được tiếng bước chân của Lục Dương, con chó trong nhà không còn sủa nữa, đợi đến lúc Lục Dương vào nhà, nó mới vẫy đuôi chạy tới, sau đó đi vòng quanh chân Lục Dương.
Lục Dương sờ lên đầu của nó, nói ra:" Tiêu Bạch, còn nhớ ta không?"
Chó của Lục Dương tên Tiểu Bạch, là một con chó nhà, vóc dáng còn chưa trưởng trành, kích thước vẫn như cũ lúc một tuổi.
Tiểu Bạch sinh sống cùng gia đình Lục Dương vài chục năm, kiếp trước, thêm vài năm nữa, Tiểu Bạch chết già, được bố hắn đem tới bờ sông gần nhà chôn.
Bây giờ nhìn thấy Tiểu Bạch, tâm tình của Lục Dương không tồi.
Mẫu thân Tiền Vân từ trong nhà đi ra, trên tay vẫn còn dính một ít bột mì.
"Đã trở về rồi, còn không mau vào nhà."
Nhìn vào mẫu thân còn trẻ, tóc trên đầu vẫn còn đen bóng, nếp nhăn nơi khóe mắt vẫn không nhiều như kiếp trước.
Lục Dương không kìm được xúc động.
"Mẹ."
Lục Dương đi tới, ôm chằm lấy Tiền Vân.
Hốc mắt của Lục Dương có chút ửng đỏ, nhưng vẫn thủy chung không có chạy xuống.
Chân tay Tiền Vân có chút luống cuống, tay nàng đều dính bột mì, không dám đụng vào áo quân nhi tử, chỉ là lẩm bẩm:" Ngươi ở trường phạm phải sai lầm rồi sao."
"Đuổi học, làm bạn gái có thai..."
Trong tư duy Tiền Vân, Lục Dương nhiệt tình như vậy, nhất định là phạm phải sai lầm rồi.
"Mẹ, không có bị đuổi học, cũng không làm người ta có thai.. chỉ là có chút nhớ mẹ mà thôi." Lục Dương không biết nên khóc hay cười.
Tiền Vân tức giận:"Ngươi thật không có tiền đồ, trước kia không phải ngươi muốn ra ngoài, còn đảm bảo không làm cha mẹ lo lắng, hiện tại ra ngoài một tháng, nhìn bộ dạng của ngươi đi."
Trong phòng cũng truyền đến thanh âm Lục Vĩ.
"Tiểu Dương cũng là lần đầu tiên ra ngoài, về sau sẽ quen thôi."
Lục Dương nhìn xem phụ thân.
Đồng dạng phụ thân cũng trẻ tuổi hơn rất nhiều, bất qua mới hơn bốn mươi tuổi, tóc đã bạc hết rất nhiều, trên mặt cũng tràn đầy cảm giác tan thương.
Khác nhau lớn nhất là eo Lục Vĩ vẫn thẳng tắp, đầu đội trời chân đạp đất, vẫn là cây Định Hải Thần Châm trong trong cái nhà này, mười năm về sau, Lục Dương biết rõ eo của Lục Vĩ cũng không thẳng nổi nữa rồi.
"Cha."
Lục Dương kêu một tiếng.
Trên mặt Lục Vĩ hiện nét mặt tươi cười, nói ra:" Trở về là tốt rồi, ở trường học đã quen thuộc chưa? Bên kia là thành phố lớn, không có việc gì thì đi nhiều một chút, được thêm tí kiến thức."
"Cha, con biết rồi."
Lục Dương gật đầu.
"Cha, ngày mai nhà xưởng được nghỉ sao?"
Lục Dương hiểu rõ, thời điểm này phụ thân đang làm công tác trong một nhà xưởng, lão bản nhà xưởng này cũng không thuộc loại lương thiện gì, tiền công thì thấp, cống tác thì nặng nhọc, làm thì quanh năm suốt tháng không có ngày nghỉ. Cái gì, ngày lễ gì cơ? Ở địa phương này, ta chưa nghe qua ngày đó.
Bất quá lưới trời lồng lộng, nhân quả báo ứng, sau này thời điểm ủy ban bảo vệ môi trường đến kiểm tra, nhà máy xí nghiệp gây ô nhiễm nước thải nghiêm trọng, lão bản bị kiện, phạt đến táng gia bại sản.
"Được một ngày nghỉ." Trên mặt Lục Vĩ nở nụ cười.
"Lão bản của cha cũng quá đen đi, quốc khánh được bảy ngày nghỉ, lão bản của cha thì cho một ngày."Lục Dương không nhịn được nói ra.
Lục Vĩ lắc đầu:" Nghỉ nhiều ngày như vậy làm gì, làm nhiều thì mới có tiền, với lại nhà xưởng vẫn còn nhiều việc lắm."
"Cha, ngươi cũng quá tốt bụng rồi, toàn bộ huyện Thanh Sơn, người nào không biết lão bản của các ngài là dân bóc lột chứ, nghe lời con, cha liền đổi công tác đi, bên căn tin của mẹ vẫn không phải thiếu người sao? cha qua bên kia, ít nhất vẫn dễ chịu hơn một chút."
Kiếp trước, sau khi đóng cửa nhà xưởng, Lục Vĩ liền cùng qua chỗ Tiền Vân công tác, so với trước kia làm ở xưởng gỗ thì nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tại xưởng gỗ mỗi ngày đều phải bưng bê cây cối, thân thể làm sao mà chịu đựng được.
Lục Dương không muốn cho bi kịch của kiếp trước tái hiện lại.
Lục Vĩ lắc đầu:" Căn tin kiếm được mấy tiền? Còn phải lo tiền học phí đại học cho ngươi.."
"Em cảm thấy Tiểu Dương nói có chút đạo lý, chúng ta cũng một chỗ công tác, liền tiện chiếu cố nhau hơn, với lại sống tiết kiệm một tí, trong nhà vẫn còn không ít tiền tích góp..." Tiền Vân cũng nói, đối với việc trời vừa sáng thì đi ra ngoài, tới nửa đêm thì về nhà, Tiền Vân cũng không vừa ý.
"Tiền kia dùng để cho Lục Dương cưới vợ." Lục Vĩ nhíu mày.
Lục Dương rất muốn cười.
Cảm giác gia đình đều kỳ vọng vào mình, kiếp trước Lục Dương sống ở Lục Thành, đến lúc trùng sinh cũng không chịu cưới vợ, cha mẹ có chút bất lực, liền buông tha cho hắn, nếu như không phải niên kỷ quá lớn, không chừng họ đã sinh thêm em bé.
"Cha, con ở trường học tìm một công việc, viết tiểu thuyết trên mạng, thu nhập cũng không tệ lắm, đủ tiền sinh hoạt với học phí rồi."
Lục Dương cười nói.
"Thiệt hay giả, không phải ngươi bị lừa chứ." Tiền Vân nghe được Lục Dương nói, có chút bận tâm.
Lục Dương lắc đầu:"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, hiện tại Internet đã là xu hướng rồi, khắp nơi đều là cơ hội kiếm tiền, từ lúc bắt đầu cấp ba con đã bắt đầu lên mạng, ai có thể lừa gạt được."
Nghe được Lục Dương nói, Tiền Vân liền an tâm không ít, nhi tử từ nhỏ đã không nghe lời, nhưng rất thông minh, muốn lừa gạt hắn đúng là không dễ dàng.
"Ngươi viết tiểu thuyết kiếm được bao nhiêu." Lục Vĩ tò mò hỏi.
Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra:" Khó mà nói, theo lượng tiêu thụ hiện tại thì một tháng mấy nghìn tệ không phải là vấn đề, nếu thời điểm sách bạo hỏa có thể kiếm được mấy vạn tệ, nhưng mà hy vọng không lớn lắm."
Nói vậy cho sớm phòng ngừa bản thân tiêu tiền nhiều hơn, cha mẹ cũng không lo lắng về nguồn gốc số tiền, nếu nói một tháng hắn kiếm được mỗi tháng mười vạn tệ, chỉ sợ cha mẹ tuyệt đối không tin, mấy nghìn tệ thì khác, cha mẹ có thể tiếp nhận được.
"Nhiều như vậy sao."
Tiền Vân có chút kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng kiếm được mấy trăm tệ đã là không tệ rồi.
"Chừng này mà nhiều sao?" Lục Dương lắc đầu:"So với người khác còn kém rất nhiều, một số nghề nghiệp ở thành phố Thượng Hải bình quân đã hơn một vạn rồi, mẹ phải nhìn xa hơn nữa."
Lại nhìn một chút Lục Vĩ, Lục Dương nói ra:" Cha, quyết định vậy đi, đợi lát nữa liền gọi điện từ chức, ngày nghỉ ở nhà cùng mẹ đi chơi."
Nhìn nhi tử, lão bà của mình, Lục Vĩ thở dài, nói:" Ta sẽ đi gọi điện thoại."
Nghe cha nói như vậy, Lục Dương thở ra một hơi, thảy đổi được tưởng lai rồi.
Thừa cơ hội này, Lục Dương đem túi sách mở ra, lấy ra hai hộp quà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook