" Đó là vị hôn thê của Lục tổng sao? " nvp
" woa...!thật xinh đẹp " nvp
" Quả là một đôi kim đồng ngọc nữ " nvp
Có rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào cặp đôi đang khoác tay nhau bước vào đại sảnh.

Họ rôm rả bàn tán, người khen ngợi, người hâm mộ, nhưng trong đó, lại có thêm một ánh mắt vừa ghen tị vừa ác độc, như lang như sói đang nhìn chằm vào Sở Y Lâm.

Trước khi đến bữa tiệc, Lục Bá Đình đã đến đón Sở Y Lâm đi cùng, vì trên danh nghĩa cô chính là vị hôn thê của anh, họ mà không đi cùng nhau, nhất định sẽ trở thành chủ đề bàn tán cho giới truyền thông,
Nhưng hôm nay chỉ là một bữa tiệc mừng thọ, lại có rất nhiều phóng viên đến trước khách sạn
Lục Bá Đình và Sở Y Lâm đứng ở giữa đám người, họ thay nhau liên tiếp đến bắt chuyện.

Cô hôm nay chỉ có thể treo lên môi một điệu cười xã giao,đứng cùng Lục Bá Đình đón tiếp các vị khách.

Một lát sau nhân vật chính của buổi tiệc cũng đến, Lục Bách Tề ( Ông Nội Lục) ông đi đến cùng con trai là Lục Chính và con dâu là Lý Ngọc Hoa.


Sau đó là Sở Minh(chú hai của Sở Y Lâm) đến cùng vợ và con trai mình là Liễu Tiên với Sở Dịch.

Sau một màn chào hỏi với nhau, những tiếng vỗ tay náo nhiệt vang lên từ khách mời, sau một loạt lời phát biểu từ Lục Bách Tề, thì bữa tiệc cũng được chính thức bắt đầu.

Tiếng nhạc du dương vang lên, các cô gái chàng trai có mặt tại bữa tiệc bắt đầu mời nhau ra khiêu vũ.

Lục Bá Đình từ sớm đã tách ra khỏi Sở Y Lâm, anh cầm trên tay ly rượu bận rộn giao lưu cùng các vị khách quan trọng khác.

Từ lúc bắt đầu bữa tiệc đến giờ, cũng đã gần được hai tiếng đồng hồ, Sở Y Lâm vì mặc trên người bộ lễ phục bó sát và đứng trên giày cao gót khá lâu nên đã thấy bàn chân như đang tê dần đi.

Cô nhanh chóng lấy mệt và định sẽ tìm một góc để ngồi vào nghỉ một lát.

Cô nhất vạc váy lên, đang đi đến hướng bàn tiệc có ghế trống để ngồi vào, thì từ phía sau lưng vang lên tiếng gọi.

" Elise! "
Sở Y Lâm nghe thấy giọng nói này liền biết là người nào rồi.

" Nhậm Luân? "
" Nhảy một điệu chứ? " Nhậm Luân phong thái anh tuấn tiêu sái, mỉm cười thân thiện đưa tay ra, ý muốn mời cô nhảy cùng mình.

" Tôi...!được thôi " Sở Y Lâm có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng đồng ý, thôi vậy ráng chịu đau thêm một chút, nhảy xong liền đi nghỉ.

Sau đó cô đặt tay mình lên tay của Nhậm Luân, một tay kia đặt lên vai anh, Nhậm Luân cũng diệu dàng vòng tay qua eo của cô, nhẹ nhàng ôm trọn chiếc eo nhỏ nhắn trong lòng bàn tay mình.1
Hôm nay anh mặc trên người một bộ âu phục màu trắng, cộng thêm khí chất vương giả của một người giàu có, tựa như một chàng bạch mã hoàng tử vậy.

Hai người bắt đầu di chuyển theo điệu nhạc, hoà vào các cặp đôi đang khiêu vũ khác.


Dần dần, lại tiến ra giữa đại sảnh, dưới ánh đèn vàng ấm áp, Sở Y Lâm và Nhậm Luân khiêu vũ với nhau rất ăn ý.

" Tôi không biết là cô đã đính hôn rồi đấy"
Nhậm Luân áp sát người lại, ghé sát vào tai của Sở Y Lâm mà thì thầm.

" Anh cũng đâu có hỏi " Sở Y Lâm gương mặt không chút dao động, giữ nguyên trạng thái bình tĩnh mà trả lời.

" Cô làm tôi đau lòng thật đấy, cái đồ vô tình nhà cô.

"
Nhậm Luân luôn miệng trách móc Sở Y Lâm, trong lòng cũng trở thành một mớ hỗn độn khi cô không phủ nhận việc mình đã có hôn ước cùng người khác.

Đúng vậy, anh đã thích Sở Y Lâm, sau những lần cùng nhau đua xe và giao lưu, anh đã bị thu hút bởi vẻ ngoài lạnh lùng bất khuất của cô, luôn cảm thấy ở cô luôn có gì đó tựa như một loại mật mã khiến người khác rất tò mò hứng thú.

Phong cách phóng khoáng hào sảng của cô, khí chất cao quý thanh lãnh nhưng không kiêu ngạo, Nhậm Luân vốn muốn phát triển mối quan hệ thân thiết với cô.

Nhưng hôm nay anh đến đây, thấy cô khoác tay cùng Lục Bá Đình bước vào, sau đó mới bàng hoàng khi biết được, thì ra họ đã định hôn ước từ lâu.

Mà trong lúc này màn khiêu vũ của họ đã lọt vào mắt của người đàn ông đang đứng cách đó không xa.


Ly rượu trên tay người đó đã bị siết chặc đến nỗi sắp vỡ đến nơi.

Lục Bá Đình nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên chiếc eo của Sở Y Lâm cùng với hành động thân mật kia, mà ánh mắt như kéo theo mây đen, anh siết chặc ly rượu trong tay, sau đó đưa lên miệng mạnh bạo uống xuống một ngụm.

Lúc này điệu nhảy của cô và Nhậm Luân cũng kết thúc, Sở Y Lâm gương mặt giản ra như được giải thoát, cô rời khỏi vòng tay Nhậm Luân, quay đầu lại định đi thì trước mắt lại xuất hiện một bàn tay đưa ra.

" Tôi có thể mời tiểu thư nhảy một điệu chứ "
Sở Y Lâm ngẩn đầu lên thì chính là.

" Tần tiên sinh?" có thôi cho cô đi nghỉ ngơi không vậy, hết một Nhậm Luân, lại đến một Tần Chí Khiêm.

" Được thôi, Tần tiên sinh " Trên trán Sở Y Lâm Khẽ chảy ra một giọt mồ hôi, sắc mặt tuy đang tươi cười nhưng lại nhìn hơi gượng gạo, cũng không thể từ chối người ta được, như vậy sẽ là trực tiếp không cho người ta mặt mũi.

Sở Y Lâm lại một lần nữa cố gắng quên đi cảm giác đau buốt ở bàn chân, nhảy cùng Tần Chí Khiêm Một điệu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương