Trọng Sinh Niên Đại Tiểu Kiều Thê Có Không Gian
-
Chương 27
Món chính là hai cái bánh nướng to, ăn rất ngon.
Hạ Minh Thành thấy cô ăn đến vui vẻ, chính mình có chút vô vị, không có cảm giác ngon miệng chút nào.
Buổi tối Trần Di làm cơm, nhưng Hạ Minh Thành không ăn, chỉ có một mình cô ăn.
Cái tình huống như vậy, Trần Di cũng không phải người mù, đương nhiên chú ý tới.
Nhưng cô không biết có chuyện gì, suy nghĩ một lúc, cô tới gõ cửa phòng bên cạnh.
Hạ Minh Thành sửng sốt một chút, mặc áo khoác bông vào, đi ra mở cửa.
Chính là Trần Di đang đứng ở cửa, lúc này cô đang mặc một chiếc áo len và quần dài màu lam, thoạt nhìn càng đẹp mắt.
So với bộ quần áo màu xám mà cô thường mặc càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn kia.
"Đồng chí Hạ anh nơi nào không thoải mái sao? Cả ngày hôm nay trông anh cứ kỳ lạ.
" Trần Di đứng bên cạnh hỏi, đánh giá người trước mặt.
Hạ Minh Thành sắc mặt có chút đỏ lên, may mà đèn mờ nên không nhìn rõ lắm.
“Không sao, chỉ là tôi không thèm ăn, cô không cần lo lắng cho tôi.
” Hắn nói xong, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Có người quan tâm đến mình, cư nhiên hắn thấy cao hứng.
Bất quá……Tóm lại người ta vẫn là rời đi.
Trần Di thấy hắn không sao gật đầu, "Vậy cũng được, có chuyện gì cứ gọi cho tôi.
"Nói xong, cô xoay người về phòng.
Hạ Minh Thành nhìn cửa phòng cô thở dài.
Trần Di trở lại phòng, khóa trái cửa lại, sau đó tiến vào không gian.
Nhiệt độ ở đây phù hợp, bên ngoài cứ từ nửa đêm tới sáng trở lạnh, chẳng may bị cảm lạnh thì sao?Mặc dù cô có rất nhiều loại thuốc, nhưng không phải cứ uống thuốc xong là tốt lên, nó còn cần cả quá trình đấy, cái loại này mà phải chịu thì quá tội.
Mấy ngày nữa là phải đi rồi, Trần Di không nhịn được thở dài.
Tới khu thanh niên trí thức kia, bí mật này càng phải giữ kín.
Ở đó có rất nhiều người, không thể sử dụng được không gian.
Nhỡ bị nhìn thấy thì sao?Cô không ôm cái tâm lý có may mắn, cho nên cô không định dùng không gian ở khu thanh niên trí thức.
Sau hai ngày, Lý Thanh Lâm đến thông báo cô dọn đi.
Phương Hiểu Lệ cũng đến hỗ trợ lấy đồ đạc, ba người họ có thể chuyển ra ngoài.
“Trần Di, cuối cùng thì chúng mình cũng có thể ở cùng nhau, mấy ngày nay không gặp tớ rất nhớ cậu đấy.
” Phương Hiểu Lệ mỉm cười đứng một bên thu dọn đồ đạc.
Trần Di cũng cười, cảm thấy người này khá ngốc nghếch.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của hai người, Hạ Minh Thành cảm thấy khó chịu.
Ra khỏi đây có tốt như vậy không? Cười vui quá đi mất!Hắn thập phần bất mãn, đứng ở bên cạnh cũng không hỗ trợ.
Lý Thanh Lâm lúc này đi tới, hỏi: "Các ngươi thu dọn tốt chưa?"Hắn nhớ rõ Trần Di mang theo rất nhiều thứ, dọn đi cũng không ít.
Trần Di gật đầu, chỉ vào năm cái túi lớn, "Tất cả đã được phân loại.
"Ba người họ có thể vác đi, bên trong đều là quần áo linh tinh, còn có một cái rương đựng đồ hộp thực phẩm.
Vài người đi tới, Lý Thanh Lâm nói với Hạ Minh Thành: "Minh Thành, ngươi ở nhà đợi, lát nữa ta sẽ qua đây nói với ngươi vài câu.
"“Ân, đã biết, các người đi chậm một chút.
” Hạ Minh Thành không theo sau, bởi vì giữa hai người đang có vấn đề lớn.
Bây giờ cả đại đội đang lan truyền chuyện của bọn họ, vì vậy không thể đi chơi cùng nhau ra ngoài, càng dễ bị người khác chỉ chỉ chỏ chỏ.
Hắn nhìn ba người rời đi, trong lòng cảm thấy trống trải.
Mấy ngày qua, hắn cũng đã nhận ra, chính mình sợ là đã có cảm tình với Trần Di.
Những năm gần đây Hạ Minh Thành cũng được nhiều người theo đuổi, nhưng mà hắn không thèm để ý mắt.
Đối với mấy người thanh niên trí thức cũng là nhìn thấy mà tránh xa.
Không nghĩ tới, hắn cư nhiên thích thanh niên trí thức Trần Di.
Cái cảm giác hơi thích này làm hắn không thể không để ý tới.
Chưa từng có đối tượng, cái tình huống này khiến hắn không biết phải làm sao.
Rốt cuộc là nói hay là cứ để vậy?Hắn đã nghe cuộc nói chuyện giữa Lý Thanh Lâm và Trần Di lúc trước được một chút, tuy rằng không rõ người ta có ý tứ gì, hẳn là không thích hắn đi.
Nghĩ đến điều này, Hạ Minh Thành trong lòng liền cảm thấy không cam lòng.
Thật vất vả mới gặp người mình thích, cứ như vậy buông tay, làm sao có thể!(hết chương).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook