Ít ra với cái thủ đoạn của Vương Lệ Mai, nguyên chủ không chắc đối phó được.
Bằng không mấy năm nay, lại để mọi chuyện rối tung rối mù như vậy?Bất quá từ mạt thế nguy hiểm, xuyên tới thế giới này, đột nhiên làm cho tinh thần cô thoải mái không ít.
Nhưng ai biết trái tim con người còn đáng sợ hơn cả thây ma.
Cho nên, bây giờ thư giãn thể chất và tinh thần, mặt khác…Bọn người kia hẳn là bị nổ cho chết rồi!Ban đêm.
Tiếng tàu hỏa vẫn gầm rú như cũ, hầu hết những người trên toa đã ngủ quên.
Trần Di lúc lâu không thể ngủ được.
.
Tâm tình phức tạp, không biết nên hình dung như thế nào.
Sự việc đời trước vẫn còn in đậm trong tâm trí cô, nhưng bây giờ đã là thời đại hòa bình.
"Ha! "Cô thở ra một hơi, nhìn đêm đen ngoài cửa sổ, tâm trạng phức tạp.
Kiếp trước Trần Di là một sinh viên đã tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng, mặc dù cha mẹ cô đã ly hôn và lập gia đình riêng, điều kiện kinh tế nhà cô khá giả nên cô chưa bao giờ tự bạc đãi chính mình.
Mỗi người đưa 2000 tệ chi phí sinh hoạt hàng tháng cho cô, tiếp tục không ngừng sau khi tốt nghiệp.
Dù không giàu có lắm, nhưng cô đi làm sẽ không tự vượt quá sức mình.
Trần Di thời đại học cũng có bạn trai, hai người dự định kết hôn sau khi tốt nghiệp.
Không ngờ đối phương muốn lập nghiệp trước, sự nghiệp chưa đâu vào đâu thì mạt thế đến.
Bởi vì một lần bị thương, cô đã kích phát không gian trong vòng ngọc, bên trong không gian rất lớn, còn có thể gieo trồng chăn nuôi.
Cô chỉ nói chuyện này với bạn trai, lại không ngờ hắn cùng một nữ nhân khác hợp mưu giết hại nàng.
Một tia hận thù lóe lên trong mắt Trần Di, ngay sau đó liền biến mất.
Trước khi chết, cô đem hết một tấn thuốc nổ vẫn luôn được cất giữ trong không gian lấy ra kích nổ hết.
Tuy rằng cô không có dị năng, nhưng cô đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, sợ sẽ kéo chân bạn trai của mình xuống.
Lại không nghĩ tới nó được sử dụng trên trên người tra nam tiện nữ kia.
Mặc dù bọn họ có dị năng, nhưng cũng chỉ có năng lực từ cấp một đến cấp hai, đối mặt với uy lực lớn của thuốc nổ, chỉ sợ không có cơ hội chạy thoát.
Nếu đã chết hết rồi, cũng nên đến lúc cô quên đi.
Trần Di nhắm mắt tự nhủ.
Kiếp trước sống quá ngu ngốc, kiếp này nhất định phải sống vì mình ! Sau ba ngày ba đêm đi tàu, cuối cùng đoàn người cũng đã đến nơi.
Nhìn ga tàu cũ nát trước mặt, Trần Di không biết nên nói gì.
Mọi thứ xung quanh đều có thể nhìn thấy rõ ràng, tất cả đều là nhà trệt, căn bản không nhìn thấy nhà lầu nào cả.
Cách đó không xa có vài người chạy tới, sau khi nói chuyện với những người bên cạnh hồi lâu, mới bắt đầu dẫn bọn họ đi ra ngoài.
Họ là một nhóm mười người, tất cả đều đứng xếp hàng tại nơi được gọi là công xã Trường Hưng.
Bất quá mọi người đều không có khả năng ở cùng nhau, công xã tương đương với thị trấn, phía dưới còn có vài cái đại đội.
Đến khuôn viên công xã, một vài người đã đứng ở đó.
Chỉ chốc lát một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi xuất hiện, trên tay cầm một tờ giấy.
"Các vị đồng chí, hoan nghênh mọi người tới công xã Trường Hưng hỗ trợ xây dựng!""Bởi vì dưới xã chúng ta có khá nhiều đại đội, tôi sẽ tách mọi người ra, dù sao mỗi đại đội đều sẽ có một thanh niên trí thức, không thể một lần liền đưa tới quá nhiều người.
""Tiếp theo, khi tôi đọc đến tên ai thì người đấy đi lên mấy chiếc xe bò kia theo hướng tay của tôi.
"Có bốn xe bò đối diện với mười người, trên xe còn có một người.
(hết chương).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook