Hít sâu một hơi, cô nhấc chân đến căn phòng của Tiểu Đậu Tử, nhìn thấy Tiêu Bắc đang lau người cho Tiểu Đậu Tử.

Cô đi qua, nói: “Để tôi xem lại cho nó.


Tiêu Bắc không nói gì, nhưng thân thể vẫn thành thật đứng sang một bên.

Tô Kỳ không thèm để ý anh đứng giám thị mình, trực tiếp tiến lên bắt mạch cho Tiểu Đậu Tử, sau đó ngón tay đè lên mấy huyệt vị trước ngực cậu bé- - Tiểu Đậu Tử ho khan vài cái, chậm rãi mở mắt.

Trong đôi mắt nhỏ còn lóe lên sợ hãi, hiển nhiên còn nhớ rõ ký ức lúc rơi xuống nước.

Tiêu Bắc thấy con trai tỉnh lại, lập tức tiến lên: “Tiểu Đậu Tử, cha ở đây.


“Cha…” Tiểu Đậu Tử vừa nhìn thấy Tiêu Bắc, lập tức nhào vào trong ngực anh, sau đó ‘oa’ một tiếng khóc lóc.

Nỗi sợ hãi khi nghẹt thở lúc trước khiến thân thể cậu run lẩy bẩy.

Tiêu Bắc lập tức ôm lấy cậu, sau đó vỗ nhẹ vào lưng cậu, nói: “Đừng sợ, cha ở đây!”
Tô Kỳ nhìn hai cha con bọn họ đang ôm nhau, vì thế lui ra ngoài.


Trước tiên cô xách nước từ trong phòng bếp ra rồi đi tắm…
Chờ cô tắm rửa xong, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Tiêu Bắc đứng ở bên ngoài, dọa cô nhảy dựng lên.

“Tiểu Đậu Tử nói, không phải cô đẩy nó, xin lỗi cô vì hiểu lầm lúc trước.

” Giọng Tiêu Bắc thâm trầm.

Tô Kỳ nghe anh nói như thế, không khỏi có cái nhìn khác về anh, ấn tượng cũng tốt hơn trước rất nhiều.

“Biết là tốt rồi!”
Đúng lúc này, bụng cô kêu lên.

Điều này khiến cho cô có chút xấu hổ.

Tiêu Bắc đương nhiên cũng nghe được, không nói gì xoay người vào phòng bếp.

Tô Kỳ biết anh đang nấu ăn.

Không thể không nói, Tiêu Bắc đích thật là một người đàn ông tốt, ở trong nhà này, nấu cơm rửa chén những việc nhà đều do anh làm.

Hơn nữa, ngũ quan người đàn ông không tồi, góc cạnh rõ ràng, là kiểu người rắn rỏi.


“Ăn đi!”
Tô Kỳ vừa nghe thấy hai chữ này lập tức đi tới nhà chính.

Cô nhìn thoáng qua ba bát mì trên bàn, mà trên một cái bát còn có một quả trứng đang nằm.

Tô Kỳ nhíu mày.

Đây là đồ bồi thường lúc trước bóp cổ cô ư? Hay là cảm ơn cô đã cứu con trai anh?
Cô đi qua rồi ngồi xuống.

Xong không thèm khách sáo chút nào, cô cầm lấy đũa ăn luôn -- không nghĩ tới tay nghề của anh không tệ.

Tiêu Bắc bưng bát mì nhỏ ra ngoài, đương nhiên cho Tiểu Đậu Tử ăn.

Một lát sau anh quay lại, ngồi đối diện với Tô Kỳ.

Hai người không nói thêm một câu, chỉ có tiếng ăn mì.

Thu dọn bát đũa nguyên chủ không làm, lúc này Tô Kỳ đương nhiên sẽ không vội vàng đi làm.

Nghiêm túc mà nói, cô chưa bao giờ rửa bát khi còn sống ở kiếp trước.

Không có việc gì làm, cô đi tới phòng Tiểu Đậu Tử.

Thằng nhóc kia vừa nhìn thấy cô, ánh mắt lập tức sáng lên, giống như fan nhìn thấy idol vậy.

“Mẹ ơi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương