“A –” Cổ họng của Tô Kỳ cực kỳ đau, lực người đang bóp cổ cô vô cùng lớn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cái cổ này của cô có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào.

Nghẹt thở khiến cho toàn bộ khuôn mặt cô bị tắc nghẽn, hơi thở gián đoạn.

“Tô Kỳ, nếu Tiểu Đậu Tử có chuyện, ông đây sẽ giết cô--” Giọng nói thô bạo xen lẫn hận thù bỗng nhiên vang lên.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, vậy thì phút giây này, Tiêu Bắc cũng không biết mình đã giết chết người phụ nữ trong tay bao nhiêu lần.

Hắn dùng sức quăng người sang một bên.

“Khụ khụ…” Tô Kỳ ngã ngồi dưới đất, cô lấy tay ôm cổ họng không ngừng ho khan.

Cảm giác não bộ thiếu dưỡng khí, cận kề với tử vong này thật sự đáng sợ quá đi.

À mà, người đàn ông thô bạo này là ai?
Vừa rồi thiếu chút nữa cô đã bị anh vặn gãy cổ rồi.


“Tiêu Bắc, mặc kệ cô ta trước đi, Tiểu Đậu Tử không ổn rồi.


Giọng nói vội vàng khiến cho ác ý thô bạo của Tiêu Bắc tản đi rất nhiều, ánh mắt nham hiểm của anh rời khỏi người phụ nữ trên mặt đất, chuyển thành lo lắng.

“Đậu Tử!”
Nhìn sắc mặt con trai xanh tím, Tiêu Bắc đau lòng tột đỉnh.

Anh vội vàng làm cấp cứu không ngừng ấn lồng ngực con trai.

Chỉ tiếc ấn nửa ngày cũng không khiến đứa nhỏ trên mặt đất có động tĩnh.

Sắc mặt đứa nhỏ đã là màu xanh trắng lạnh như băng.

Những người vây xem thấy vậy thở dài.

“Tiêu Bắc, cậu… đừng ép nữa, Tiểu Đậu Tử nó…”
Người nói chuyện không còn nói được nữa.


Tiêu Bắc không nghe thấy tiếng người bên ngoài.

Lúc này anh chỉ có một ý nghĩ, đó chính là cứu sống Tiểu Đậu Tử.

Nếu không, anh không còn ý nghĩa để tiếp tục sống trên đời này nữa.

Một màn này khiến cho thôn dân vây xem không biết nói cái gì cho phải.

Nói tới nói lui đều là do người phụ nữ Tô Kỳ này quá xấu xa, cô thế mà lại đẩy một đứa trẻ năm tuổi xuống sông.

“Người phụ nữ này sao lại ác độc như vậy? Cho dù Tiểu Đậu Tử không phải con ruột cô ta thì cũng không cần ác độc như thế chứ?”
Lúc này Tô Kỳ đã khôi phục dưỡng khí.

Đồng thời đầu óc của cô cũng tiếp thu ký ức của thân thể này --
Tên nguyên chủ là Tô Kỳ, cô ấy là thanh niên trí thức xuống nông thôn, sinh hoạt ở đây được hai năm rồi, hiện tại vừa tới bảy tám năm.

Nửa tháng trước, cô ấy bị người khác hãm hại rơi xuống nước sau đó được người què Tiêu Bắc cứu.

Bởi vì lúc Tiêu Bắc cứu cô lên bờ, quần áo hai người xộc xệch ôm nhau, bị nhiều thôn dân vây xem.

Ở trong thôn ngu muội lạc hậu này, loại tình huống này đối với phụ nữ mà nói, chẳng khác gì mất trinh tiết.

Vì thế nguyên chủ đành phải kết hôn với Tiêu Bắc mang theo đứa con năm tuổi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương