Trọng Sinh Niên Đại Kiều Thê Có Không Gian
Chương 30: Hành Hiệp Trượng Nghĩa

Editor: Cafe26

Trước khi xuyên không cô biết đông y, là một bậc thầy châm cứu xuất quỷ nhập thần.

Việc tiếp theo cần làm là, trở thành bác sĩ chân trần, việc vào làm cho một bệnh viện nào đó quá khó đi, nên cô căn bản tính đến việc này.

Trong lòng có sẵn chủ ý, cô ăn nốt miếng khoai lang cuối cùng, vỗ vỗ phần bột khoai lang còn dính trên đôi bàn tay nhỏ xinh, xách ấm sôi lên, định quay trở về phòng.

“Bắt trộm! Bắt trộm! Mau tới bắt trộm...”

Một tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ của một người phụ nữ bỗng truyền đến tai, Kiều Uyển Uyển vội vàng chạy nhanh như chớp.

Một người đàn ông vừa chạy lao ra sảnh chính khách sạn, liền lao thẳng xuống cầu thang.

Quần đen áo đen, mặt cũng bịt kín bằng tấm vải đen, chỉ để lộ ra cặp mắt.

Lúc cặp mắt kia nhìn thấy với Kiều Uyển Uyển, đồng tử kinh hoảng co rút, thấy rõ Kiều Uyển Uyển chỉ là một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối, nhưng bỗng nhiên trở nên hung tàn.

Đúng lúc Kiều Uyển Uyển vừa mới học được môn võ “Thuật phòng thân của con gái” trong không gian, mãi không có cơ hội phát huy, phấn khởi cả lên, có gì mà phải sợ đâu?



“Đứng yên”

Tên trộm căn bản không xem Kiều Uyển Uyển là gì, hắn văng tay đẩy cái cô gái bộ dạng yếu đuối Kiều Uyển Uyển ra.

Trong khách sạn nhỏ, mọi người nhìn thấy cảnh này đều toát cả mồ hôi lạnh thay cho Kiều Uyển Uyển.

Nhất là Tống Duyên Minh nghe thấy ồn ào lập tức chạy tới, liền xoay người từ lầu ba bay xuống, nhưng vẫn là chậm mất một bước.

Chỉ là trong tưởng tượng, cái cảnh Kiều Uyển Uyển bị tên trộm đánh lại không xuất hiện, ngược lại Kiều Uyển Uyển lại đánh cho tên trộm ngã nhào ra.

Kiều Uyển Uyển đạp đất nhảy bật lên, một cú đá xoáy rất đẹp mặt, trực tiếp đá lên người tên trộm khiến hắn cả người bay ra ngoài.

Tên trộm đập xuống đất một cách nặng nề, những thứ giấu trên người cũng lăn ra giữa nền.

Mọi người đang đứng vây xem ai nấy đều khiếp sợ mà trợn trừng cả hai mắt.

“Xem ngươi còn chạy đằng nào”

Kiều Uyển Uyển chạy xộc lên, vừa tay túm tên trộm đang nằm sấp trên mặt đất, vừa nhìn thẳng về phía hai cô nhân viên phục vụ đang làm việc: “Có dây thừng không? Trói hắn lại!”

Lúc này, hai cô nhân viên phục vụ cùng với đám người đang vây xem, mới từ từ sợ khiếp sợ phản ứng lại.



Cô nhân viên phục vụ vội vàng xoay người đi tìm dây thừng, trong đám người vây xem có mấy người đàn ông cao to cường tráng cũng đi ra giúp Kiều Uyển Uyển khống chế tên trộm lại.

Mọi người đều khen ngợi: “Cô bé, thật giỏi quá đi!”

“Võ công này của cô học ở đâu! Động tác đá xoáy vừa rồi quá đẹp mắt”.

“Cô bé, hành hiệp trượng nghĩa quá!

“……”

Mỗi người một lời, đều là khen ngợi cô, làm cho Kiều Uyển vui vẻ hẳn lên, cảm giác cả người cứ phiêu phiêu cả lên.

Cảm giác làm một nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa thật đã quá a!

“Quá khen, quá khen rồi, tôi chẳng qua là học được mấy chiêu công phu võ mèo ba chân, cũng chỉ đủ để chế ngự loại tiểu tặc nho nhỏ này thôi. Hơn nữa, việc bắt trộm, thì ai cũng phải có trách nhiệm mà”.

Cô ấy càng khiêm tốn, càng có nhiều người khen ngợi.

Tống Duyên Minh đứng trong đám đông, chứng kiến cảnh này, lại cau mày nhíu mặt khó chịu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương