Trọng Sinh Niên Đại Kiều Thê Có Không Gian
-
Chương 24: Cô gái đẹp như vậy, là con nhà ai
Editor: Cafe26
Thời đại này, mọi người ngủ sớm, trên đường không có bóng người. Không giống như thế giới của cô, đến buổi tối càng náo nhiệt, cả đường đều là gian hàng thực phẩm, mùi thức ăn trôi dạt khiến mọi người chảy nước miếng.
Đồ nướng, tôm hùm nhỏ, gà nhúng xì dầu, tấm nướng.....
Kiều Uyển Uyển nuốt nước miếng, bụng phát ra tiếng đánh trống “ừng ực”.
“Cô chưa ăn tối sao? Tống Duyên Minh cúi đầu hỏi cô.
“Uhm thì...”.
Cô đưa tay sờ chiếc túi vải vắt ngang người, trong đó có hai củ khoai lang to bằng nắm tay, đợi chút tìm chổ dừng chân để ăn.
Mặc dù không bằng đồ nướng, tôm hùm nhỏ cái gì, nhưng ít ra không đói.
Tống Duyên Minh dẫn cô vào khách sạn nhỏ, vừa mới bước vào, nhìn thấy bà mẹ.
Bà mẹ này, nhìn đã hơn sáu mươi tuổi, mái tóc hoa râm được buộc gọn gàng ra sau đầu bằng những chiếc kẹp dài màu đen, để lộ vầng trán, các đường nét trên khuôn mặt rất giống Tống Duyên Minh.
Trong lòng Kiều Uyển Uyển lẩm bẩm, đây có phải là mẹ của Tống Duyên Minh?
Nhìn thấu bà mẹ mặc đồ giống với loại người già trên thành phố thích, áo sơ mi bên ngoài mặc chiếc áo khoác bốn cái túi màu xanh mạt, da rất trắng, có khí chất cũng trẻ hơn những bà vợ trong thôn.
Nhìn dáng vẻ là đúng rồi.
Kiều Uyển Uyển không tính làm con dâu của nhà người ta, những vẫn có sự lễ phép tối thiếu vẫn nên có, “Bác gái xin chào”.
Kiều Uyển Uyển nhìn bà mẹ nhà họ Tống là người thành phố, ý thức được mở miệng nói tiếng phổ thông.
Tiếng phổ thông của cô, nói rõ ràng êm dịu, chính xác khiến bà mẹ và Tống Duyên Minh đều rất kinh ngạc.
Bà mẹ nhà họ Tống nhìn Kiều Uyển Uyển như tiên nữ hạ phàm, lại nhìn Tống Duyên Minh: “Cô gái đẹp như vậy, là con nhà ai?”
Lẩm bẩm trong lòng, bà để con trai lập tức đi đón con dâu chuẩn bị qua cửa, con trai sao lại dẫn một cô gái qua đây?
Nói không chừng sớm đã yêu cô gái này, đưa đến lật bài ngửa với chúng ta sao?
Bây giờ thật phiền phức.
Thời đại này, mọi người ngủ sớm, trên đường không có bóng người. Không giống như thế giới của cô, đến buổi tối càng náo nhiệt, cả đường đều là gian hàng thực phẩm, mùi thức ăn trôi dạt khiến mọi người chảy nước miếng.
Đồ nướng, tôm hùm nhỏ, gà nhúng xì dầu, tấm nướng.....
Kiều Uyển Uyển nuốt nước miếng, bụng phát ra tiếng đánh trống “ừng ực”.
“Cô chưa ăn tối sao? Tống Duyên Minh cúi đầu hỏi cô.
“Uhm thì...”.
Cô đưa tay sờ chiếc túi vải vắt ngang người, trong đó có hai củ khoai lang to bằng nắm tay, đợi chút tìm chổ dừng chân để ăn.
Mặc dù không bằng đồ nướng, tôm hùm nhỏ cái gì, nhưng ít ra không đói.
Tống Duyên Minh dẫn cô vào khách sạn nhỏ, vừa mới bước vào, nhìn thấy bà mẹ.
Bà mẹ này, nhìn đã hơn sáu mươi tuổi, mái tóc hoa râm được buộc gọn gàng ra sau đầu bằng những chiếc kẹp dài màu đen, để lộ vầng trán, các đường nét trên khuôn mặt rất giống Tống Duyên Minh.
Trong lòng Kiều Uyển Uyển lẩm bẩm, đây có phải là mẹ của Tống Duyên Minh?
Nhìn thấu bà mẹ mặc đồ giống với loại người già trên thành phố thích, áo sơ mi bên ngoài mặc chiếc áo khoác bốn cái túi màu xanh mạt, da rất trắng, có khí chất cũng trẻ hơn những bà vợ trong thôn.
Nhìn dáng vẻ là đúng rồi.
Kiều Uyển Uyển không tính làm con dâu của nhà người ta, những vẫn có sự lễ phép tối thiếu vẫn nên có, “Bác gái xin chào”.
Kiều Uyển Uyển nhìn bà mẹ nhà họ Tống là người thành phố, ý thức được mở miệng nói tiếng phổ thông.
Tiếng phổ thông của cô, nói rõ ràng êm dịu, chính xác khiến bà mẹ và Tống Duyên Minh đều rất kinh ngạc.
Bà mẹ nhà họ Tống nhìn Kiều Uyển Uyển như tiên nữ hạ phàm, lại nhìn Tống Duyên Minh: “Cô gái đẹp như vậy, là con nhà ai?”
Lẩm bẩm trong lòng, bà để con trai lập tức đi đón con dâu chuẩn bị qua cửa, con trai sao lại dẫn một cô gái qua đây?
Nói không chừng sớm đã yêu cô gái này, đưa đến lật bài ngửa với chúng ta sao?
Bây giờ thật phiền phức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook