Trọng Sinh Niên Đại Kiều Thê Có Không Gian
-
47: Thuyết Phục
Editor: Cafe26Trung tâm y tế trên thị trấn.
Bác sỹ trực là một người đàn ông hơn 40 tuổi.
Trong thời đại này điều kiện chữa bệnh của trung tâm y tế trên thị trấn, tương đối sơ sài.
Bác sỹ khám bệnh cho bệnh nhân, đa số vẫn là căn cứ chuyên môn và kinh nghiệm, chuẩn đoán chính xác cho ông Tống là soi bàng quang.
Tống Duyên Minh kinh ngạc mở to mắt, Kiều Uyển Uyển lại nói đúng, cha anh thật sự bị sỏi bàng quang.
Thật sự không thể tưởng tượng nổi!“Sự thật bày ra trước mắt, hiện ta anh không muốn tin cô cũng không được rồi”.
Kiều Uyển Uyển nhếch môi đỏ, cười tự tin và kiêu ngạo.
Tống Duyên Minh nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Kiều Uyển Uyển, nhìn không được muốn xóa bỏ sự kiêu ngạo của cô: “Chẳng qua là trùng hợp mà thôi”.
Trùng hợp?Kiều Uyển Uyển khó chịu, nghiếng răng, “Được, vậy tôi hỏi anh, có phải nhà có hai người anh họ ở xa, học lực của họ không tốt, nhưng trong lòng lại muốn cha mẹ anh tìm công việc văn phòng ở thành phố cho họ, có thể lấy được công việc lương cao?”“Cô nghe trộm việc nhà của tôi?”Tống Duyên Minh nheo mắt lại, trong lòng rất không việc hành vi dò xét việc nhà anh của Kiều Uyển Uyển.
Tất cả quên rồi, không chỉ là anh, đến cả nhà họ cũng từng điều tra nhà Kiều Uyển Uyển.
Kiều Uyển bĩu môi: “Anh đừng có nghĩ nhiều, nhà anh xa ở thành phố! Tôi muốn điều tra, cũng phải có tiền và mối quan hệ sâu rộng”.
Tống Duyên Minh mới nghĩ lại, anh và Kiều Uyển Uyển quen biết chưa được một tuần, trong thời gian này Kiều Uyển Uyển vì gả cho anh mà nhảy lên nhảy xuống, dày vò đến đây, nhưng chỉ có thể hạn chế trong thôn, nếu muốn đi xa phải gọi điện thoại cho văn phòng cấp trên của họ.
Kiều Uyển Uyển thật sự không thể biết được, việc tồi tệ trong nhà anh, dù sao đến hàng xóm ở gần nhà anh, cũng không biết.
Vậy Kiều Uyển Uyển sao biết được, việc hai người anh họ ở xa của anh?Tống Duyên Minh ánh mắt sâu sắc nhìn chằm Kiều Uyển Uyển, hạn không thể xuyên qua tim cô.
“Xem ra tôi nói đúng rồi!” Kiều Uyển Uyển đắc ý nhướng mày, “Tôi còn biết, cha mẹ anh vì đuổi họ đi, chắp vá lung tung đi cho họ một món tiền, để họ an tâm lập nghiệp dưới quê, như vậy mới đuổi được họ đi”.
Tống Duyên Minh lúc này mới mất bình tĩnh: “Những cái này đều là cô nằm mơ, mơ thấy sao?”“Đúng vậy, Kiều Uyển Uyển nói không đỏ mặt, “Tôi không chỉ mơ những cái này, tôi còn mơ thấy, cha mẹ anh lần này trở về, sẽ nhìn thấy hai anh họ của anh đứng ở cửa đợi họ”.
“Kiều Uyển Uyển, lần này khẳng định cô nói sai rồi”.
Tống Duyên Minh cười lạnh.
Hai người anh họ của cô tuyệt đối không phải loại người lòng tham không đáy.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook