Editor: Cafe26Tống Duyên Minh là thuyết vô thần, chế nhạo lạnh lùng nói: “Phong kiến mê tín”.

“Tôi biết anh không tin, tôi mới nói là trước đây tôi cảm sôt nên não hư rồi.

Nếu như không có phong kiến mê tín đó, vậy vì sao tôi nằm mơ thấy cha tôi mất thích, cha tôi thật sự mất tích, tôi nằm mơ thấy mẹ tôi bệnh chết thì bà ấy thật sự bệnh chết?”Kiều Uyển Uyển hít sâu, nắm chặt tay, “Một lần hai lần, tôi cảm thấy là trùng hợp, nhưng nếu tôi mới với anh, tôi còn mơ thấy cha anh có sỏi bàng quang, tối nay sẽ phát bệnh?”Mặt Tống Duyên Minh lạnh lùng: “Sức khỏe cha tôi rất tốt! Căn bản thì ”Anh sau đó chưa nói xong, trên truyền đến tiếng gõ vội vàng “Rầm rầm rầm”.

“Duyên Minh! Mau mở cửa, cha con đau bụng, con nhanh dậy, đưa cha con đi bệnh viện!”Giọng bà Tống lo lắng ở cách cửa truyền đến.

Tống Duyên Minh tim đập mạnh, không thể tưởng tượng nhìn Kiều Uyển Uyển.


“Xem, tôi nói không sai?” Kiều Uyển Uyển nhướng mày, nhưng nghĩ đến cha người khác bị bệnh, vẻ mặt cô quá vui mừng cũng không tốt, lập tức bộ dạng lo lắng.

Tống Duyên Minh cắn răng: “Đau bụng không nhất định là sỏi thân”.

Lập tức quay người, nhanh đi mở cửa.

Cửa vừa mở, cảnh tượng trong phòng bất ngờ hiện ra trước mắt bà Tống, bà vốn vội vàng tìm Tống Duyên Minh đi chồng đi bệnh viện, nhưng khi nhìn thấy Kiều Uyển Uyển trong phòng, bất ngờ mở to mắt.


“Bác Tống, xin chào”.

Kiều Uyển Uyển hơi cười vẫy tay với bà.

Bà Tống trong vài giây ngắn, đã bị ấn tượng ban đầu mà cho rằng, lại là Kiều Uyển Uyển câu dẫn con trai bà.

Nhưng con trai bà không chịu thua kém!Chưa lấy chứng nhận kết hôn, đã bị Kiều Uyển Uyển dắt mũi, sau khi nhận chứng nhận kết hôn không chừng cái gì cũng nghe Kiều Uyển Uyển.

Bà đồng ý cho Kiều Uyển Uyển qua cửa đã vạn bất đăc dĩ, tuyệt đối không cho phép sau khi Kiều Uyển Uyển qua cửa, khiến con trai bà trở thành viên khí quản.

Mặc bà lạnh lùng, nhìn chằm Tống Duyên Minh: “Trở về tính sổ với con sau, mau đưa cha đi bệnh viện!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương