☻☻☻ [ kỳ thật đây là phiên ngoại ]☻☻☻

Hai năm sau, Thôi gia.

Đang ở trong phòng khách, mẹ Thôi nhìn con đến, không khỏi vui vẻ ra mặt, cho dù con là vì người phụ nữ kia mới trở về, bà vẫn rất cao hứng.

Bà sinh ba đứa con, hai con gái một con trai, hai con gái đều gả tốt, nhưng là gả xa, hàng năm có thể trở về một lần cũng rất vui mừng, tuổi dần dần lớn, cũng chỉ hy vọng con có thể thường về nhà thăm.

Thôi Tiến Đông cùng mẹ nói chuyện một lát, vòng qua vòng lại vòng đến Liễu Mi.

Liễu Mi, chính là "tình yêu đích thực" hai năm trước làm hắn nhất kiến chung tình, không phải cô ấy thì sẽ không lấy vợ.

Mẹ Thôi thở dài: "Con nếu là thật sự nhận định, liền chọn thời gian, để ba mẹ và ba mẹ cô ấy gặp mặt một lần."

Thôi Tiến Đông không thể tin, kinh hỉ nói: "Mẹ, mẹ, mẹ thật sự đồng ý?!"

Nhìn bộ dáng vui mừng của gã, mẹ Thôi hơi hơi thở dài: "Con cũng ba mươi tuổi, chúng ta không xen vào được nữa. Mấy ngày hôm trước, mẹ nghe nói Lương Hàm đã kết hôn, qua một thời gian sẽ làm tiệc rượu, gả cho lão đại Thẩm gia. Hai năm nay, không đồng ý các con, vì phải nhìn Lương gia, trước đây con rất có lỗi với Lương Hàm. Nay con bé cũng tìm được nơi chốn rồi, chúng ta cũng không nói gì nữa."

"Cô ấy đã kết hôn?" Thôi Tiến Đông sửng sốt thật lâu, lẩm bẩm nói.

Mẹ Thôi vỗ vỗ tay hắn, khẽ cười nói: "Hôm nay liền lưu lại ăn cơm đi, mẹ tự mình xuống bếp, trong chốc lát ba con sẽ trở lại, con đừng lại cùng ba con ngang bướng, nói vài câu mềm giọng, dù sao hai người là cha con ruột, làm sao có thù hận được?"

Thôi Tiến Đông nhẹ nhàng gật đầu, đáp ứng mẹ.

Kỳ thật trong lòng ba Thôi đã sớm không trách Thôi Tiến Đông, nhưng sượng mặt mũi, lúc này được hạ bậc thang, đương nhiên không nói hai lời liền hòa hảo. Không khí trong phòng hoà thuận vui vẻ, mẹ Thôi lặng lẽ lau khóe mắt một chút —— loại tình trạng này đã thật lâu không có nhìn thấy qua.

Bỗng nhiên, Thôi Tiến Đông lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, nhất thời sắc mặt đại biến.

Mẹ Thôi thân thiết nói: "Làm sao vậy? Là công ty xảy ra chuyện gì sao?"

Thôi Tiến Đông miễn cưỡng cười cười: "... Vâng, công ty xảy ra chút chuyện, ba mẹ, con đi trước."

Biết là chính sự, ông bà Thôi cũng không lưu hắn, chính là mẹ Thôi còn có chút luyến tiếc, một đường đưa hắn ra sân.

Ngồi ở ghế lái, sắc mặt Thôi Tiến Đông âm trầm, gọi điện thoại: "Alo, lão Trần, phiền toái cậu giúp tôi điều tra vị trí hiện tại của Liễu Mi... Ở sân bay?... À, được, cám ơn."

Cúp điện thoại, Thôi Tiến Đông nhắm mắt, khởi động xe đi đến sân bay.

Tin nhắn lúc nãy không liên quan tới công ty, mà là Liễu Mi gởi: [Tiến Đông, thực xin lỗi, hẹn gặp lại.]

☻☻☻

Đang xếp hàng, Liễu Mi không nghĩ tới Thôi Tiến Đông nhanh như vậy liền chạy đến, khi bị hắn một phen lôi ra khỏi đám người, ả còn có chút không tin.

"Em là muốn đi đâu?" Thôi Tiến Đông bình tĩnh hỏi ả.

Liễu Mi mím môi, như nhiều năm trước kiêu ngạo mà hất cằm lên: "Tôi xin được học bổng của đại học tại Mĩ, đợi lát nữa sẽ lên máy bay.

"A, " hắn giận dữ mà cười: "Anh thì sao? Em chỉ dùng một cái tin nhắn phân rõ giới hạn với anh, từ nay về sau, cả hai không thể ở chung?"

"Tiến Đông" Ả đang cao ngạo, thần sắc bỗng nhiên mang theo chút buồn bã: "Phụ nữ chỉ có thời gian vài năm, tôi theo anh hai năm, nhưng là, tôi không nhìn thấy tương lai, không nhìn thấy hy vọng! Bất luận tôi ăn nói khép nép như thế nào, người nhà anh vĩnh viễn sẽ không thừa nhận tôi, vĩnh viễn đều khinh thường tôi! Chúng ta không có kết quả, tôi không thể lại tiêu hao dần vì anh nữa."

Nghe ả nói xong lời tâm huyết cảm tình dư thừa này một phen, Thôi Tiến Đông bình tĩnh có chút quỷ dị, hắn thậm chí mỉm cười, hỏi: "Vậy rời xa tôi, cô chuẩn bị làm sao bây giờ?"

Liễu Mi thấy thế, tự tin ngẩng đầu: "Tôi cho tới bây giờ không phải là hoa tầm gởi dựa vào anh, sau này tôi sẽ dựa vào chính mình, kiên cường độc lập sống sót!"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..." Thôi Tiến Đông cười to, mặc kệ ánh mắt của những người đi ngang wa, cười đến nỗi rơi nước mắt, "Kiên cường độc lập? Không cần dựa vào tôi? Công việc của ba mẹ cô là ai an bài?! Em trai cô học đại học là ai đưa vào?! Cô ăn mặc dùng là ai mua cho cô?! Liễu Mi, cô sao có thể không biết xấu hổ như vậy?!"

Thôi Tiến Đông đánh giá Liễu Mi giống như đang nhìn một người xa lạ bình thường, hôm nay ả mặc váy liền áo tơ tằm màu đen có thắt lưng, tóc uốn lọn to quyến rũ xoã ở sau người, dưới chân là giày cao gót đầy tinh tế màu đen, trên đầu trang sức kim cương, cổ tay đeo lắc tay khảm bảo thạch, còn có va li kéo trong tay, không chỗ nào không phải là hàng hiệu cao cấp nhất. Mặt ả trang điểm tinh xảo, cùng một thân cao ngạo khí chất, làm sao còn có bóng dáng nữ sinh viên bần hàn năm đó?

Liễu Mi bị lời nói của hắn làm đơ, kỳ thật ả cũng nghĩ qua có nên đem này nọ đều đưa lại hắn, nhưng lại nghĩ lại, chính mình theo hắn hai năm, cái gì cũng không muốn trả, quần áo trang sức cùng công viêc của cha mẹ, em trai là phí tổn thất thanh xuân của ả đi, huống chi Thôi Tiến Đông trừ bỏ ả cũng không có phụ nữ khác, ả nếu đem này nọ trả về, không phải không công lãng phí sao?

"Tôi và anh cùng một chỗ suốt hai năm, anh thế nhưng còn muốn cùng tôi so đo mấy chuyện đó sao?!" Ả không thể tin nhìn về phía Thôi Tiến Đông, làm như cảm thấy hắn thay đổi

Mà lúc này, Thôi Tiến Đông suy nghĩ, là từ khi nào thì bắt đầu nhỉ? Hình như, thật lâu, thật lâu trước kia, người con gái kia làm cho hắn tâm động, quần áo đơn giản mộc mạc, một thân tranh tranh ngạo cốt thanh lệ đã không thấy tăm hơi... Nay hồi tưởng lại, ngay cả trí nhớ đều mơ hồ không rõ.

Hắn bình tĩnh nhìn Liễu Mi, nhìn thoáng qua thật sâu, xoay người rời đi. Đi được mười bước, hắn lấy di động ra, gọi điện thoại: "Lão Trần, hủy bỏ vé máy bay của Liễu Mi, đóng băng tài khoản của cô ta, sa thải cha mẹ Liễu Mi, làm cho em trai cô ta bị đuổi học."

Gọi xong cuộc điện thoại này, hắn tiếp tục đi ra ngoài, lại giống như mất hồn phách, trong đầu không ngừng hồi tưởng mấy câu nói ——

"Mày cho là Lương Hàm hiếm lạ danh phận này?"

"Chúng ta không có kết quả, tôi không thể lại tiêu hao dần vì anh nữa."

"Phụ nữ chỉ có thời gian vài năm, tôi theo anh hai năm..."

Phụ nữ chỉ có vài năm thanh xuân, nhưng Lương Hàm lại đem thanh xuân của cô cho hắn, hai mươi hai năm, mười một năm, ba năm... Mỗi một đoạn thời gian đều có ý nghĩa đặc thù, đều so với hai năm buồn cười này dài hơn!

Lương Hàm dùng nửa đời thương hắn, nhưng hắn lại vì một người phụ nữ buồn cười như vậy, làm cô tổn thương sâu vô cùng!

Hắn thật sự là đồ khốn kiếp nhất thiên hạ!

"Ồ, người kia sao nhìn quen mắt ta." Lương Hàm nhìn một thân ảnh cách đó không xa đi ngang qua, nhíu mày.

"Nhìn quen mắt?" Thẩm Niệm Xuyên nhìn theo ánh mắt của vợ, lại nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông, nhất thời sắc anh mặt lạnh lùng, khụ một tiếng: "Khụ khụ! Thẩm phu nhân, anh nhắc nhở em, em hiện tại là phụ nữ đã kết hôn, hơn nữa chồng em là anh đang ở bên cạnh, đừng nhìn chằm chằm người đàn ông khác ~ "

Lương Hàm quay đầu, quẫn bách thụi anh một cái, có chút xấu hổ: "Biết! Anh là thùng dấm chua!"

Thẩm Niệm Xuyên nhìn mặt cô đỏ hồng, cảm thấy yêu tương, nhịn không được cúi đầu xuống hôn.

Lương Hàm ngửa đầu, đón nhận nụ hôn ngọt ngào này, cũng bất chấp chung quanh người đến người đi.

Đại sảnh sân bay như nước chảy, một đôi vợ chồng tân hôn ngọt ngào thâm tình hôn nhau, mà người đàn ông tinh thần sa sút mới vừa đi qua, lại sớm biến mất trong biển người.

Thực ra đọc xong chương này thấy nhân vật Mi Mi sống thực dụng, thực tế thôi, chả đáng ghét vì tính cách ấy, chỉ ghét cái thái độ kênh kiệu làm tiểu tam!

*Xì poi: kết cục của Tạ gia – tập 1

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương