“Em gái?” Nhược Thủy lạnh nhạt cười: “Mẹ từ khi nào thì lại cho con thêm một em gái lớn đến như vậy?”

Giọng điệu Nhược Thủy mặc dù điềm đạm lạnh nhạt, nhưng mọi người đều nghe thấy giọng cô không vui, vốn đang cười tủm tỉm nhất thời vẻ mặt Lâm Mộng Thi có chút khó coi, nếu như bình thường thì cũng thôi đi, nhưng ở đây còn có Từ Chính Hoa bên cạnh, Lâm Mộng Thi như thế nào cũng không thể khiến Từ Tử Huyên chịu ủy khuất, vì vậy mặt cô ta khẽ trầm xuống, trầm giọng nói: “Nhược Nhược con lại nói chuyện không lễ phép như thế, ai dạy con?.”

Nhược Thủy nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo ở đại sảnh một chút, tính toán thời gian, ước chừng đã đến lúc rồi, cô vốn cũng không định ăn cơm ở đây, cũng như đã đoán trước ở chỗ này gặp mấy người đang sốt sắng về tài sản của cô.

“Mẹ dạy con nha. Con có một người mẹ như vậy, chính mình dạy dỗ, còn có ai dạy tốt hơn?” Giọng Nhược Thủy bình thản, lại có thể đủ sức tức chết người.

Quả nhiên, một câu nói ra, mọi người trong phòng khách cũng thay đổi sắc mặt, trong đó rõ nhất là Lâm Mộng Thi. Cô ta mặc dù vẫn tự xưng là hành động đều là vì theo đuổi tình yêu tốt đẹp thuần khiết, nhưng việc cô ta vứt chồng bỏ con là sự thật không thể thay đổi. Cho tới nay, cô ta đều là người phụ nữ chú trọng mặt mũi, chính cô ta đều hiểu những thứ này nhưng cố quên, hôm nay ngay trước mặt người nhà nhất là Từ gia bị chính con gái ruột thịt nói toạc ra, cô ta làm sao mà có thể không thẹn quá hóa giận?

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Lâm Đại Cầm như vừa mới tỉnh mộng vội vàng chạy ra mở cửa, chỉ để lại Nhược Thủy cùng đám người bên trong mắt to trừng mắt nhỏ.

“Đây. Đây là thế nào? Sao tất cả mọi người đều ngồi, mà bảo bối Nhược Nhược nhà chúng tôi lại đứng.” Âm thanh thanh thúy vang lên, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Nhược Thủy cũng quay đầu lại nhìn, này vừa nhìn—chỉ thấy một phụ nữ đứng ở cửa, người phụ nữ tuổi cũng không nhỏ lại có nhan sắc đẹp đến mức khiến người kinh ngạc.

“Cô.” Nhược Thủy vui mừng cực kỳ, đây không phải Hách Liên Minh Tú thì còn là ai?

“Ha ha, Nhược Nhược. Tiểu bảo bối của cô, tới cô ôm, để cho cô xem có cao hơn không!” Hách Liên Minh Tú cũng không để ý đến mọi người bên trong hóa đá, nhìn đến cháu gái đáng yêu như ngọc tuyết dịu dàng gọi mình, mừng đến mặt mày hớn hở, liền đưa tay đem cháu gái nhỏ bế lên.

Nhược Thủy lúc này vẫn là hết sức yêu thương cô của mình, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Ở đời trước, Nhược Thủy bị mẹ mình che mờ mắt dẫn tới làm nhiều chuyện sai lầm, khiến cho cô cực kỳ thất vọng, mặc dù sau này cô có thi đỗ trường đại học trọng điểm ở thủ đô thì cũng rất ít gặp mặt Hách Liên Minh Tú ở cùng trường.

Giờ đây trở lại khi còn bé, cô ấy là người thương cô như châu như bảo, cô có thể nào không vui mừng?

Nhìn thấy Hách Liên Minh Tú xuất hiện, sợ hãi trong mắt Lâm Mộng Thi chợt lóe lên. Cô ta là vô cùng sợ vị này- người chị thân phận bất phàm, khí thế bức người này. Ngày trước, lúc cô ta cùng Hách Liên Thành kết hôn, cô ấy liền ra sức phản đối, cảm thấy Lâm Mộng Thi không biết xử lý việc trong nhà, cả ngày chỉ biết xuân buồn thu đau phong hoa tuyết nguyệt, không phải là đối tượng phù hợp để kết hôn. Nhưng tại thời điểm ấy, tuổi Hách Liên Thành không còn nhỏ nữa, mà gia thế Lâm Mộng Thi trong sạch, đang là sinh viên đại học, dáng vẻ cũng thực xinh đẹp, nhìn theo những điều kiện bên ngoài, Hách Liên Thành tuyệt đối không chịu thiệt; thứ hai chính là trong lòng Hách Liên Thành cũng đồng ý, Hách Liên Minh Tú thấy em trai thích, nên cũng không can thiệp nhiều hơn. Sau khi hai người cưới nhau, Hách Liên Minh Tú cũng cố gắng hết sức giữ hòa khí, chỉ là trải qua cuộc sống thượng lưu một thời gian dài sinh ra một khí thế quá mạnh mẽ, mỗi lần đều khiến Lâm Mộng Thi không ngóc đầu lên được.

“Nhược Nhược sao lại đứng chỗ này, cô vừa mới đến nhà cháu, liền nghe thím Trương nói cháu bị dì lớn đó đón đến đây.” Nói xong cười nhìn Nhược Thủy, lúc này mới quay lại cười cười với mọi người trong sảnh, khi nhìn thấy Lâm Mộng Thi cùng cha con Từ gia, sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống.

Nhược Thủy biết cô rất lợi hại, lúc này càng chỉ sợ thiên hạ không loạn, nói: “Cô ơi, mẹ con mới vừa bảo người kia gọi con là chị, còn nói để con làm quen em gái một chút. Nhưng mẹ cháu chỉ sinh một mình con, con không có em gái nha.” Ánh mắt cực kỳ trong suốt vô tội với tiếng nói non nớt ngây thơ, Nhược Thủy đem ưu thế bên ngoài phát huy đến cực hạn.

“A?” Hách Liên Minh Tú nghe xong, chân mày cau lại, ánh mắt lợi hại quét qua chỗ một nhà ba người, cuối cùng rơi trên người Lâm Mộng Thi, cười nói: “Mộng Thi, thế nào mà không giới thiệu một chút?”

Mặt Lâm Mộng Thi đỏ lên, đôi môi đóng đóng mở mở, nửa ngày không nói ra một chữ, nhìn Từ Chính Hoa bên cạnh một cái, lại cúi đầu nhìn con gái, sắc mặt đen tối khó phân biệt. Từ Tử Huyên bị tức không nhẹ, trong mắt nước mắt nhẹ nhàng như sắp rơi ngẩng đầu nhìn mọi người.

Hách Liên Minh Tú nhìn Lâm Mộng Thi như thế, cũng không làm khó cô ta nữa, chỉ quay sang nhìn về phía bà ngoại Nhược Thủy, dì lớn cùng một nhà cậu hai, nói rõ ràng: “Em trai tôi là người tính tình ôn hòa, chuyện lớn như vậy nó cũng nhịn xuống, mấy ngày trước mới nói với tôi, tôi nghe xong liền chạy đến. Cái khác cũng thôi đi, nhìn a Thành nó ở cùng vợ trước nhiều năm như vậy, nên cũng không so đo, chỉ có một chút – -”. Dừng một chút, quét qua đám người Lâm gia đứng ngồi không yên, cười nhẹ nói: “Nếu Nhược Nhược tự mình lựa chọn đi theo ba, Lâm Mộng Thi nhà các người lại làm ra chuyện như vậy, cũng đừng đem đến tai tiếng cho con gái. Các người không sợ người ta nói, tôi còn sợ Nhược Nhược bị danh tiếng mẹ con bé ảnh hưởng, tương lai còn dài, người ta biết con bé có mẹ như vậy, không thể thiếu ở sau lưng nói hai ba câu. Các người không đau lòng, nhưng tôi vô cùng đau lòng. Con gái nhà Hách Liên chúng tôi, tự có người Hách Liên gia chúng tôi dạy bảo.”

Dứt lời, sắc mặt người Lâm gia ai nấy đều khó coi, lại nhìn Lâm Mộng Thi đang xấu hổ muốn chết: “Nếu ly hôn, cô muốn tái giá với người nào, hay là gấp gáp làm mẹ ghẻ người ta đều không phải việc tôi quản được. Chỉ là cô nhớ cho rõ ràng, Nhược Nhược của nhà họ Hách Liên chúng tôi, từ nhỏ nâng niu trong lòng bàn tay còn sợ con bé ủy khuất, nhưng không phải là chị gái của người kia.”

(Edit: ầy ầy dà, chị Minh Tú chửi người mà ta cứ mát lòng mát dạ à nha )

Nhược Thủy sùng bái nhìn khí phách tỏa ra từ cô, trong lòng liền kích động vô cùng, hận không được trực tiếp nâng tay lên mà hung hăng vỗ. Hách Liên Minh Tú nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của cháu gái nhỏ, khẽ mỉm cười, nhéo gò má mũm mĩm, kéo tay cháu gái dịu dàng nói: “Cùng mọi người chào tạm biệt, chúng ta về nhà ăn cơm, ba vẫn còn đang chờ dưới nhà đấy.”

Nhược Thủy khéo léo nhìn vào bên trong phòng khách, không để ý sắc mặt ai, phất tay nói bái bai với mọi người, vui sướng theo cô đi xuống lầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương