Trọng Sinh Nhược Thủy
-
Chương 43
Khi trở về, Điền Điềm đưa Nhược Thủy đến dưới nhà, vừa vặn gặp Ngụy Ương cầm một giỏ đồ ăn từ bên ngoài trở về, vừa thấy Nhược Thủy từ xe thể thao xa lạ bước xuống, liền vội vàng chạy tới.
Thấy Điền Điềm lái xe, lông mày của anh nhăn lại, Điền Điềm cười, vẫy vẫy tay với Nhược Thủy rồi lái xe đi.
"Bảo Bối, cô ta không làm gì em chứ?" Ngụy Ương đem Nhược Thủy từ trên xuống dưới kiểm tra một lần, rất khẩn trương.
"Không có!" Nhược Thủy buồn cười nhìn anh: "Chị ấy cũng không phải sài lang hổ báo, anh khẩn trương như vậy làm cái gì?"
Ngụy Ương thấy cô hoàn hảo vô khuyết, lúc này mới an tâm, một tay cầm rau xanh, một tay nắm tay Nhược Thủy đi lên lầu: “Anh cảm thấy cô ta không có ý tốt... Cô ta tìm em làm gì?"
"Uống trà chiều."
"Đơn giản như vậy?" Ngụy Ương không tin.
Nhược Thủy nhẹ giọng cười: "Thuận tiện hàn huyên tán gẫu chuyện ân oán tình cừu của cô ấy cùng bạn gái trước của anh.
Ánh mắt Ngụy Ương mở to, đang định nói cái gì đó, lại bỗng nhiên ngừng lại, thẳng tắp nhìn thang máy phía trước.
Nhược Thủy cũng thấy Lương Thần đứng ở nơi đó, một đoạn thời gian không gặp, anh dường như hao gầy rất nhiều, thiếu niên như ánh mặt trời sáng sủa liền thành thục chỉ sau một đêm, im lặng đứng ở nơi đó chờ thang máy, im lặng làm người ta có chút đau lòng.
Thừa dịp anh chưa quay đầu lại, Nhược Thủy vội vàng giãy tay Ngụy Ương ra, cùng anh bảo trì khoảng cách, lúc này mới gọi: "Lương Thần."
Nghe được âm thanh quen thuộc, Lương Thần xoay người lại, thói quen tính gợi lên ý cười ôn nhu, một khắc kia khi nhìn thấy Ngụy Ương im bặt: "Tiểu Nhược... Chú Ngụy."
Ngụy Ương tuy rằng đối với loại hành vi trước tiên cùng anh phủi sạch quan hệ này của Nhược Thủy thực bất mãn, nhưng trước mặt người ngoài cũng không biểu hiện ra, mang bộ dáng trưởng bối, ôn hòa cười nói: "Lương Thần tìm đến Nhược Nhược chơi sao? Vừa vặn chú hôm nay đến xem Nhược Nhược, cùng lên ăn cơm chiều đi."
Lương Thần xấu hổ sờ sờ cái ót, cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân: "Không cần, con... Con nói hai câu cùng Tiểu Nhược rồi đi."
Ngụy Ương vừa nghe, cảm thấy cảnh báo nhất thời nổi lên, còn tính nói cái gì đó, lại bị Nhược Thủy liếc mắt một cái, lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Ánh mắt Nhược Thủy nguy hiểm, lại mỉm cười nói: "Cậu nhỏ, cậu đi lên trước đi, con cùng Lương Thần ở nơi này nói chuyện."
Như thế rất tốt, Ngụy Ương nhất thời làm đổ bình dấm chua, trong lòng chua, nhưng lại không dám không nghe Nhược Thủy, cả người đều là oán khí đi qua Lương Thần, vào thang máy.
Thấy cửa thang máy đóng, Lương Thần lúc này mới đem tim buông xuống, vừa rồi không biết vì sao, anh luôn cảm thấy ánh mắt chú Ngụy nhìn anh là lạ, tuy rằng anh mặc rất ấm, mà khi Ngụy Ương đi qua người anh, cả người anh lại đông lạnh run lên. Thật sự là vô cùng khó hiểu mà...
Chỉ còn lại có hai người, nhưng không ai biết nên mở miệng như thế nào, sau một hồi lặng im, Lương Thần cúi đầu nhẹ giọng nói: "Anh tốt nghiệp xong sẽ đi Cambridge học nghiên cứu sinh ạc sĩ."
Nhược Thủy kinh ngạc nhìn anh, một hồi lâu mới phản ứng lại, anh nói gì đó, cố nén nước mắt xuống: "Anh, khi nào thì đi?"
"Tháng sau đi." Anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh sáng xẹt qua trong mắt, "Em sẽ đến tiễn anh đi chứ?"
Nhược Thủy rốt cục nhịn không được, nước mắt rơi xuống: "Uh…Sẽ."
☻☻☻
Ngụy Ương ở phòng bếp nấu cơm, vừa nghe cửa mở, còn đeo tạp dề liền đi ra, vọt tới trước mặt Nhược Thủy, bỗng nhiên không biết nên mở miệng hỏi như thế nào... Mặc kệ hỏi như thế nào, đều giống như có vẻ anh có chút lòng dạ hẹp hòi.
Nhưng rất nhanh anh liền không so đo vấn đề lòng dạ hẹp hòi, bởi vì anh phát hiện ánh mắt Nhược Thủy hồng hồng, rõ ràng là đã khóc.
"Nó làm gì em?!" Ngụy Ương giận không thể át.
"Gì?" Nhược Thủy đang đổi giày, nghe anh vừa hỏi như vậy, liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngụy Ương đang nổi giận: "Anh ấy không làm cái gì với em a."
"Vậy sao em khóc?" Ngụy Ương đau lòng muốn sờ sờ ánh mắt ửng đỏ của cô, giơ tay, lại phát hiện trên tay còn cầm cái xẻng...
Nhược Thủy không có trả lời câu hỏi của anh, mà nhíu mày, cái mũi nhỏ giật giật: "Giống như, có cái gì bị khét."
Ngụy Ương giật mình một cái: "Sườn xào chua ngọt của anh!" Giơ cái xẻng chạy vào phòng bếp.
"..."
☻☻☻
Cuối cùng Ngụy Ương làm bốn món ăn, không có sườn xào chua ngọt còn có món khác, anh dường như đối với trù nghệ của mình mất tiêu chuẩn rất canh cánh trong lòng, khi bưng thức ăn lên bàn khuôn mặt đều lạnh băng.
Nhược Thủy ưu thương ngồi ở trước bàn ăn thở dài thở ngắn, hoàn toàn không có tâm tình bận tâm
Gương mặt Ngụy Ương đen thui xới cơm cho cô, khi đưa qua cho cô hỏi: "Nó tìm em nói gì đó?"
"Anh ấy sắp đi Anh quốc." Nhược Thủy nhận chén cơm, buồn rầu nói.
Đây là chuyện tốt nha! Tinh thần Ngụy Ương rung lên, cố nén mới không làm cho chính mình cười ra tiếng, ra vẻ tiếc nuối nói: "Đang tốt sao lại xuất ngoại?"
Anh sẽ không nói cho Nhược Thủy, kỳ thật anh đã sớm biết chuyện Lương Thần nộp đơn!
Thời gian trước anh nghe Thôi Tiến Đông nhắc tới, Lương Thần bỗng nhiên muốn xuất ngoại học thạc sĩ, nhưng đơn xin học Cambridge từ tháng hai đã hết hạn đăng ký, lúc ấy cũng đã muộn. Nhưng Lương Thần là ai, cho dù không có quan hệ nhà nó, Thôi Tiến Đông anh rể này cũng sẽ giúp nó, hơn nữa Ngụy Ương trợ giúp... Thành công là chuyện ván đã đóng thuyền!
Nay nghe Nhược Thủy vừa nói như vậy, phỏng chừng là thành, Ngụy Ương âm thầm suy nghĩ, tìm thời gian mời thằng nhóc Đông ăn bữa cơm, làm chuyện này rất lưu loát!
Tâm tình Nhược Thủy tương phản với Ngụy Ương, Lương Thần nguyên bản đã lên kế hoạch rất tốt cho tương lai, lại bỗng nhiên thay đổi, nếu nói nguyên nhân của chuyện này không có cô, đánh chết cô cũng không tin!
Nhưng cô hiểu được Lương Thần, anh thích trường học này, cùng bạn học ở chung vô cùng tốt, vừa đi như vậy, ngay cả hình tốt nghiệp đều nhất định không thể chụp được nữa, huống chi anh từ năm nhất đã bắt đầu kế hoạch làm bữa tiệc tốt nghiệp.
Mọi chuyện anh làm đều có kế hoạch cả, lúc này ngoài ý muốn lựa chọn rời đi…..Trong lòng Nhược Thủy trừ bỏ áy náy chỉ còn bi ai.
Là cô quá ngây thơ rồi sao? Thế nhưng mong giữa nam và nữ có thể có tình bạn đơn thuần. Ai cũng không nguyện nhìn cảm tình biến chất, nhưng không ai có thể khống chế.
☻☻☻
Khi biết được tin tức Lương Thần sắp sửa xuất ngoại, Ngụy Ương cảm thấy mình nên biểu hiện rộng lượng một chút, dù sao người này về sau cũng không có cơ hội đến gần Nhược Thủy nữa, vì thế khi Nhược Thủy nói muốn đi sân bay đưa tiễn, anh đáp ứng ngay
Vì thế chiếm được vài ánh mắt hoài nghi của Nhược Thủy, anh xoay qua, bên tai lại lặng lẽ đỏ... Được rồi, kỳ thật anh vẫn là có chút chột dạ.
Bởi vì không thể nói mình chột dạ, ngày Lương Thần rời đi, anh cũng không có nháo muốn đưa Nhược Thủy đi sân bay.
Lúc Nhược Thủy đến, bên cạnh Lương Thần đã rất náo nhiệt. Nhân duyên với người khác luôn rất tốt, bạn học cùng lớp, hội sinh viên, vv và vv đến thành đám đông.
Cha Lương Thần lại không có tới, chỉ có Lương mẹ cùng Lương Hàm đến đây, chắc là sợ đến nơi đông đúc, gây ra một ít phiền toái không cần thiết.
Nhược Thủy chào mẹ Lương cùng Lương Hàm, mẹ Lương làm như nhận biết cô, đối với cô rất là thân thiết: "Con chính là Nhược Thủy phải không? Cô thường nghe hai chị em bọn họ nói về con, có rảnh qua nhà chúng ta chơi..."
Nhược Thủy ở trước mặt trưởng bối luôn luôn không biết nói gì, gặp mẹ Lương nhiệt tình như vậy cô cũng chỉ có thể cười lên tiếng trả lời, sau liền không nói cái gì.
May mắn dù bị mọi người vây quanh, Lương Thần cũng nhìn thấy cô, tách dòng người đi tới, mỉm cười với cô.
Lương Hàm thấy không khí khác thường, cực kỳ thức thời lôi kéo mẹ Lương đi qua tiếp đón bạn học, lưu hai người bọn họ nói chuyện riêng.
Lặng im như ở trước thang máy ngày ấy, sân bay ồn ào, đám người phía sau dường như sẽ tách hai người ra, làm cho ngàn vạn lời nói trong lòng không thể nói rõ.
"Tiểu Nhược, em phải bảo trọng..."
Em phải bảo trọng, anh sẽ rời xa em, ở xa nhớ em, không làm em phiền não gì.
Không có cách nào ở bên cạnh em, là chúng ta không có duyên phận.
Lúc trước em từng đi qua quốc gia nào, đi qua thành phố nào, anh sẽ lần lượt đi thăm, theo dấu chân của em, hoàn thành từng tiếc nuối.
Nếu lúc trước, anh vẫn đồng hành cùng em, có hay không hết thảy đều đã thay đổi?
Anh biết không có kết quả, nhưng vẫn không thể quên được như cũ, trong trí nhớ, khi mới gặp, trong giáo đường rộng lớn, cô gái nhỏ như tinh linh kia.
Chúc phúc cho em, người con gái của anh.
*Xì poi: chuẩn bị bắt gian tại trận^^
Thấy Điền Điềm lái xe, lông mày của anh nhăn lại, Điền Điềm cười, vẫy vẫy tay với Nhược Thủy rồi lái xe đi.
"Bảo Bối, cô ta không làm gì em chứ?" Ngụy Ương đem Nhược Thủy từ trên xuống dưới kiểm tra một lần, rất khẩn trương.
"Không có!" Nhược Thủy buồn cười nhìn anh: "Chị ấy cũng không phải sài lang hổ báo, anh khẩn trương như vậy làm cái gì?"
Ngụy Ương thấy cô hoàn hảo vô khuyết, lúc này mới an tâm, một tay cầm rau xanh, một tay nắm tay Nhược Thủy đi lên lầu: “Anh cảm thấy cô ta không có ý tốt... Cô ta tìm em làm gì?"
"Uống trà chiều."
"Đơn giản như vậy?" Ngụy Ương không tin.
Nhược Thủy nhẹ giọng cười: "Thuận tiện hàn huyên tán gẫu chuyện ân oán tình cừu của cô ấy cùng bạn gái trước của anh.
Ánh mắt Ngụy Ương mở to, đang định nói cái gì đó, lại bỗng nhiên ngừng lại, thẳng tắp nhìn thang máy phía trước.
Nhược Thủy cũng thấy Lương Thần đứng ở nơi đó, một đoạn thời gian không gặp, anh dường như hao gầy rất nhiều, thiếu niên như ánh mặt trời sáng sủa liền thành thục chỉ sau một đêm, im lặng đứng ở nơi đó chờ thang máy, im lặng làm người ta có chút đau lòng.
Thừa dịp anh chưa quay đầu lại, Nhược Thủy vội vàng giãy tay Ngụy Ương ra, cùng anh bảo trì khoảng cách, lúc này mới gọi: "Lương Thần."
Nghe được âm thanh quen thuộc, Lương Thần xoay người lại, thói quen tính gợi lên ý cười ôn nhu, một khắc kia khi nhìn thấy Ngụy Ương im bặt: "Tiểu Nhược... Chú Ngụy."
Ngụy Ương tuy rằng đối với loại hành vi trước tiên cùng anh phủi sạch quan hệ này của Nhược Thủy thực bất mãn, nhưng trước mặt người ngoài cũng không biểu hiện ra, mang bộ dáng trưởng bối, ôn hòa cười nói: "Lương Thần tìm đến Nhược Nhược chơi sao? Vừa vặn chú hôm nay đến xem Nhược Nhược, cùng lên ăn cơm chiều đi."
Lương Thần xấu hổ sờ sờ cái ót, cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân: "Không cần, con... Con nói hai câu cùng Tiểu Nhược rồi đi."
Ngụy Ương vừa nghe, cảm thấy cảnh báo nhất thời nổi lên, còn tính nói cái gì đó, lại bị Nhược Thủy liếc mắt một cái, lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Ánh mắt Nhược Thủy nguy hiểm, lại mỉm cười nói: "Cậu nhỏ, cậu đi lên trước đi, con cùng Lương Thần ở nơi này nói chuyện."
Như thế rất tốt, Ngụy Ương nhất thời làm đổ bình dấm chua, trong lòng chua, nhưng lại không dám không nghe Nhược Thủy, cả người đều là oán khí đi qua Lương Thần, vào thang máy.
Thấy cửa thang máy đóng, Lương Thần lúc này mới đem tim buông xuống, vừa rồi không biết vì sao, anh luôn cảm thấy ánh mắt chú Ngụy nhìn anh là lạ, tuy rằng anh mặc rất ấm, mà khi Ngụy Ương đi qua người anh, cả người anh lại đông lạnh run lên. Thật sự là vô cùng khó hiểu mà...
Chỉ còn lại có hai người, nhưng không ai biết nên mở miệng như thế nào, sau một hồi lặng im, Lương Thần cúi đầu nhẹ giọng nói: "Anh tốt nghiệp xong sẽ đi Cambridge học nghiên cứu sinh ạc sĩ."
Nhược Thủy kinh ngạc nhìn anh, một hồi lâu mới phản ứng lại, anh nói gì đó, cố nén nước mắt xuống: "Anh, khi nào thì đi?"
"Tháng sau đi." Anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh sáng xẹt qua trong mắt, "Em sẽ đến tiễn anh đi chứ?"
Nhược Thủy rốt cục nhịn không được, nước mắt rơi xuống: "Uh…Sẽ."
☻☻☻
Ngụy Ương ở phòng bếp nấu cơm, vừa nghe cửa mở, còn đeo tạp dề liền đi ra, vọt tới trước mặt Nhược Thủy, bỗng nhiên không biết nên mở miệng hỏi như thế nào... Mặc kệ hỏi như thế nào, đều giống như có vẻ anh có chút lòng dạ hẹp hòi.
Nhưng rất nhanh anh liền không so đo vấn đề lòng dạ hẹp hòi, bởi vì anh phát hiện ánh mắt Nhược Thủy hồng hồng, rõ ràng là đã khóc.
"Nó làm gì em?!" Ngụy Ương giận không thể át.
"Gì?" Nhược Thủy đang đổi giày, nghe anh vừa hỏi như vậy, liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngụy Ương đang nổi giận: "Anh ấy không làm cái gì với em a."
"Vậy sao em khóc?" Ngụy Ương đau lòng muốn sờ sờ ánh mắt ửng đỏ của cô, giơ tay, lại phát hiện trên tay còn cầm cái xẻng...
Nhược Thủy không có trả lời câu hỏi của anh, mà nhíu mày, cái mũi nhỏ giật giật: "Giống như, có cái gì bị khét."
Ngụy Ương giật mình một cái: "Sườn xào chua ngọt của anh!" Giơ cái xẻng chạy vào phòng bếp.
"..."
☻☻☻
Cuối cùng Ngụy Ương làm bốn món ăn, không có sườn xào chua ngọt còn có món khác, anh dường như đối với trù nghệ của mình mất tiêu chuẩn rất canh cánh trong lòng, khi bưng thức ăn lên bàn khuôn mặt đều lạnh băng.
Nhược Thủy ưu thương ngồi ở trước bàn ăn thở dài thở ngắn, hoàn toàn không có tâm tình bận tâm
Gương mặt Ngụy Ương đen thui xới cơm cho cô, khi đưa qua cho cô hỏi: "Nó tìm em nói gì đó?"
"Anh ấy sắp đi Anh quốc." Nhược Thủy nhận chén cơm, buồn rầu nói.
Đây là chuyện tốt nha! Tinh thần Ngụy Ương rung lên, cố nén mới không làm cho chính mình cười ra tiếng, ra vẻ tiếc nuối nói: "Đang tốt sao lại xuất ngoại?"
Anh sẽ không nói cho Nhược Thủy, kỳ thật anh đã sớm biết chuyện Lương Thần nộp đơn!
Thời gian trước anh nghe Thôi Tiến Đông nhắc tới, Lương Thần bỗng nhiên muốn xuất ngoại học thạc sĩ, nhưng đơn xin học Cambridge từ tháng hai đã hết hạn đăng ký, lúc ấy cũng đã muộn. Nhưng Lương Thần là ai, cho dù không có quan hệ nhà nó, Thôi Tiến Đông anh rể này cũng sẽ giúp nó, hơn nữa Ngụy Ương trợ giúp... Thành công là chuyện ván đã đóng thuyền!
Nay nghe Nhược Thủy vừa nói như vậy, phỏng chừng là thành, Ngụy Ương âm thầm suy nghĩ, tìm thời gian mời thằng nhóc Đông ăn bữa cơm, làm chuyện này rất lưu loát!
Tâm tình Nhược Thủy tương phản với Ngụy Ương, Lương Thần nguyên bản đã lên kế hoạch rất tốt cho tương lai, lại bỗng nhiên thay đổi, nếu nói nguyên nhân của chuyện này không có cô, đánh chết cô cũng không tin!
Nhưng cô hiểu được Lương Thần, anh thích trường học này, cùng bạn học ở chung vô cùng tốt, vừa đi như vậy, ngay cả hình tốt nghiệp đều nhất định không thể chụp được nữa, huống chi anh từ năm nhất đã bắt đầu kế hoạch làm bữa tiệc tốt nghiệp.
Mọi chuyện anh làm đều có kế hoạch cả, lúc này ngoài ý muốn lựa chọn rời đi…..Trong lòng Nhược Thủy trừ bỏ áy náy chỉ còn bi ai.
Là cô quá ngây thơ rồi sao? Thế nhưng mong giữa nam và nữ có thể có tình bạn đơn thuần. Ai cũng không nguyện nhìn cảm tình biến chất, nhưng không ai có thể khống chế.
☻☻☻
Khi biết được tin tức Lương Thần sắp sửa xuất ngoại, Ngụy Ương cảm thấy mình nên biểu hiện rộng lượng một chút, dù sao người này về sau cũng không có cơ hội đến gần Nhược Thủy nữa, vì thế khi Nhược Thủy nói muốn đi sân bay đưa tiễn, anh đáp ứng ngay
Vì thế chiếm được vài ánh mắt hoài nghi của Nhược Thủy, anh xoay qua, bên tai lại lặng lẽ đỏ... Được rồi, kỳ thật anh vẫn là có chút chột dạ.
Bởi vì không thể nói mình chột dạ, ngày Lương Thần rời đi, anh cũng không có nháo muốn đưa Nhược Thủy đi sân bay.
Lúc Nhược Thủy đến, bên cạnh Lương Thần đã rất náo nhiệt. Nhân duyên với người khác luôn rất tốt, bạn học cùng lớp, hội sinh viên, vv và vv đến thành đám đông.
Cha Lương Thần lại không có tới, chỉ có Lương mẹ cùng Lương Hàm đến đây, chắc là sợ đến nơi đông đúc, gây ra một ít phiền toái không cần thiết.
Nhược Thủy chào mẹ Lương cùng Lương Hàm, mẹ Lương làm như nhận biết cô, đối với cô rất là thân thiết: "Con chính là Nhược Thủy phải không? Cô thường nghe hai chị em bọn họ nói về con, có rảnh qua nhà chúng ta chơi..."
Nhược Thủy ở trước mặt trưởng bối luôn luôn không biết nói gì, gặp mẹ Lương nhiệt tình như vậy cô cũng chỉ có thể cười lên tiếng trả lời, sau liền không nói cái gì.
May mắn dù bị mọi người vây quanh, Lương Thần cũng nhìn thấy cô, tách dòng người đi tới, mỉm cười với cô.
Lương Hàm thấy không khí khác thường, cực kỳ thức thời lôi kéo mẹ Lương đi qua tiếp đón bạn học, lưu hai người bọn họ nói chuyện riêng.
Lặng im như ở trước thang máy ngày ấy, sân bay ồn ào, đám người phía sau dường như sẽ tách hai người ra, làm cho ngàn vạn lời nói trong lòng không thể nói rõ.
"Tiểu Nhược, em phải bảo trọng..."
Em phải bảo trọng, anh sẽ rời xa em, ở xa nhớ em, không làm em phiền não gì.
Không có cách nào ở bên cạnh em, là chúng ta không có duyên phận.
Lúc trước em từng đi qua quốc gia nào, đi qua thành phố nào, anh sẽ lần lượt đi thăm, theo dấu chân của em, hoàn thành từng tiếc nuối.
Nếu lúc trước, anh vẫn đồng hành cùng em, có hay không hết thảy đều đã thay đổi?
Anh biết không có kết quả, nhưng vẫn không thể quên được như cũ, trong trí nhớ, khi mới gặp, trong giáo đường rộng lớn, cô gái nhỏ như tinh linh kia.
Chúc phúc cho em, người con gái của anh.
*Xì poi: chuẩn bị bắt gian tại trận^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook