Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [bh]
-
C8: ☆chương 7
Tá An Hủy nắm chặt tay xoay người đi thật xa, làm cho chính mình có vẻ thật thản nhiên ly khai tầm mắt Liễu Dĩ Hân, thế này mới phát hiện dù cho mang trong người linh hồn ba mươi tuổi, thì khi đối diện nữ nhân kia, nàng cũng không cách nào bình tĩnh được. Nàng buông tay ra, lòng bàn tay đã nổi lên một dấu vết đỏ thẫm, kia chính là nơi yếu ớt tăm tối nhất trong trí nhớ, giờ phút này một lần nữa trào dâng lên, khiến nàng đau đến không gì tả được.
Liễu Dĩ Hân nữ nhân này chính là ma chú, kiếp trước đau đều không có hoàn toàn tán đi, giờ đây cư nhiên giống như mệnh trung chú định, lại gặp nhau sớm hơn nhiều năm như vậy. Tá An Hủy cảm giác chính mình đang ở trong mộng đẹp đột nhiên bị kéo trở về hiện thực đáng sợ, lập tức tay chân đều lạnh lẽo. Nàng không nhớ được chính mình làm sao trở về trường học, trong đầu vẫn quanh quẩn dáng vẻ Liễu Dĩ Hân thuần khiết ngây ngô.
Một kiếp kia còn chưa đủ hay sao? Giờ đây còn muốn lần nữa lãng phí chính mình?
Tá An Hủy nghiến răng đem bản thân từ đầu tới chân quở trách một lần, hừ, nữ nhân kia thì có gì tốt chứ, ngoại trừ một bộ túi da sinh đến cực mỹ, thì chỉ là một gian thương máu lạnh, vô lương tâm. Trong lòng căm phẫn là vậy, nhưng làm sao cũng không đem Liễu Dĩ Hân ném đi được, Tá An Hủy lần đầu tiên cầu khẩu thần linh đến cứu vớt chính mình.
"An Hủy, sắc mặt cậu như vậy, là vừa lẻn ra ngoài ăn bậy bạ phá hư bụng rồi?" Trần Tình Thanh liếc mắt nhìn Tá An Hủy, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền bị dọa nhảy dựng, đồng học xinh đẹp của nàng giờ phút này sắc mặt trắng như tờ giấy, một tia huyết sắc đều không có.
"Đại Đầu, cậu ghen tị với mình sao. Mình đây chính là xinh đẹp nõn nà có được không?" Tá An Hủy trêu đùa một câu, che giấu cảm xúc chính mình.
"Xì, này gọi là nõn nà? Còn không phải trắng như ma?" Trần Tình Thanh bĩu môi, mấy chữ cuối còn đặc biệt nhấn mạnh, để Tá An Hủy không lời có thể cãi lại.
Tá An Hủy cũng không buồn quan tâm, ai thèm cùng mấy đứa trẻ mười lăm tuổi cãi lý. Dù sao, để vượt qua được cái bóng của Liễu Dĩ Hân, mình nhất định phải thông minh hơn cô ta, nổi tiếng hơn cô ta, tàn nhẫn hơn cô ta!
Mục tiêu đã định, Tá An Hủy ngày đêm vùi đầu học tập, thành tích ngày càng không ngừng biến tốt, dù cho không ở trong mười người giỏi nhất, thì điểm số của nàng cũng đủ để xứng danh học bá.
Nhớ lại kiếp trước, dù chính mình lời thoại chưa từng nói sai, diễn xuất cũng không tệ, nhưng chỉ vì thiếu tấm bằng học viện điện ảnh, liền bị người nói bản thân quy tắc ngầm, mặt trước là nữ thần, mặt sau đều trèo lên giường đạo diễn, rồi bình hoa di động các loại. Thật uất ức phải chết, được rồi, tuy là có trèo lên giường Liễu Dĩ Hân, nhưng là nàng yêu cô ta, có nợ nần gì, thì nàng cũng đã đem sinh mạng chính mình trả đủ cho cô ta rồi. Nếu lúc đó nàng không xoay dao lại, thì người bị đâm chết, còn không phải Liễu Dĩ Hân!
Nhưng nếu kiếp này nàng không theo ngành giải trí, hết thảy quỹ đạo có bị thay đổi? Chuyện này để nàng đau đầu không thôi, may là tiếp theo mọi thứ vẫn tiến triển như đã định, trừ bỏ chuyện gặp Liễu Dĩ Hân sớm hơn bảy năm, cũng không có chuyện tình gì bất thường phát sinh.
Rốt cuộc là học nghiệp bận rộn, hơn nữa còn phải làm rất nhiều thứ để chuẩn bị gầy dựng công ty, Tá An Hủy cũng dần dần phai nhạt lần gặp nhau tình cờ đó. Nếu có thể sớm thành sự nghiệp, đủ tiềm lực giúp công ty cha mẹ vượt qua chuyện phá sản kia, thì tai nạn ngoài ý muốn đó cũng sẽ không phát sinh, nàng cùng Liễu Dĩ Hân kiếp này cũng không còn cơ hội gặp lại, liền mỗi người mỗi ngã.
Nếu hết thảy thuận lợi, nàng sẽ xuất ngoại để được đào tạo chuyên sâu, sau đó về nước có thể tính toán theo con đường thương nghiệp hoặc trở lại giới giải trí. Tá An Hủy trong lòng dạt dào ý tưởng, nhưng thời gian cũng không đợi nàng hiểu rõ vấn đề, liền tiếp tục trôi về phía trước.
Một tháng sau, chiến tranh thương mại Mỹ - Trung như hẹn diễn ra, đón lấy là một đợt ái quốc triều mãnh liệt, dẫn theo trùng điệp đợt diễu hành diễn ra trên toàn quốc. Năm vạn quốc kỳ bán ra còn không đủ, may là Tá An Hủy đã dự liệu trước, đặt thêm mấy lô hàng vừa kịp tung ra, nhưng là lão bản xưởng dệt nhân cơ hội kê giá, mỗi kiện hàng đều tăng thêm mười khối tiền, để nàng trong lòng nhịn không được mắng hắn một trăm lần, hừ, thứ gian thương này, thủ đoạn cũng không khác Liễu Dĩ Hân bao nhiêu!
Ngồi ở cầu thang bộ nhìn dòng người bên dưới lũ lượt diễn hành ngang qua, Tá An Hủy khẽ lau mồ hôi, mỉm cười nhìn mấy đồng đội, số quốc kỳ rốt cuộc đẩy đi hết, chuyến này lợi nhuận về tay cũng không nhỏ, nàng đây cũng có thể được gọi là một tiểu tư sản rồi.
"An Hủy, cậu thật lợi hại, làm sao cậu lại nghĩ đến vụ làm ăn này?" Trần Tình Thanh vẻ mặt sùng bái nhìn Tá An Hủy.
"Chỉ là ngẫu nhiên thôi." Tá An Hủy mỉm cười.
"Ây, mình ước gì mình cũng ngẫu nhiên thế này được một lần." Đại Đầu gật gù, chính mình tuyệt đối không có khả năng nghĩ đến buôn bán loại vật phẩm này.
Tuy rằng kiếp trước Tá An Hủy cùng Trần Tình Thanh cũng không thân thiết, nhưng kiếp này lại có dịp hiểu rõ nhau. Trần Tình Thanh thoạt nhìn vô tâm không phế, nhưng bụng dạ rất tốt, học tập cũng rất nghiêm túc, về sau đều đỗ vào một trường đại học nổi tiếng. Chỉ là đường tình cảm không may mắn lắm, khi đó các nàng cũng khá xa lạ rồi, muốn khuyên nhủ gì cũng rất không tiện.
"Đại Đầu.".
"Ừ?" Bỗng nhiên bị Tá An Hủy gọi lại, Trần Tình Thanh mờ mịt nhìn nàng.
"Phó Tử Phu có phải đang theo đuổi cậu hay không?" Tá An Hủy trực tiếp liền hỏi ra.
Ở độ tuổi này, nói chuyện luyến ái đều là lén lút. Đặc biệt sơ trung năm cuối, chuyện xấu truyền bay đầy trời, cũng không thấy nam nữ nhân vật chính sẽ có hành động thân mật gì. Có thể nắm tay cũng đã dữ dội lắm rồi, còn hôn hít gì đó, thực sự là chuyện không thể tưởng.
Quả nhiên, Tá An Hủy vừa hỏi, Trần Tình Thanh trong nháy mắt liền đỏ mặt."Làm sao, làm sao có chuyện đó a!"
------------------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook