Ngắm nhìn gương mặt chính mình trong gương phòng vệ sinh bệnh viện, Tá An Hủy ngơ ngác ít nhất nửa giờ. Khuôn mặt thiếu nữ non nớt ngây ngô, còn chưa rút đi nét trẻ con nhưng đã hiện rõ đường nét tinh xảo, cái mũi cao thẳng, sườn mặt còn chút phấn nộn nhưng đã dần tinh tế, mái tóc đen dài như dòng thác tự nhiên buông xuống đến bờ eo, chỉ là trên cái trán trắng nõn bị một tầng băng gạc quấn qua, khiến nàng thoạt nhìn phá lệ xanh xao.


Không biết là chính mình đại mộng chưa tỉnh hay là thật sự sống lại, Tá An Hủy cảm thụ được trong ngực một trái tim đập mạnh mẽ vang dội, có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.

Kiếp trước, nàng đi lên con đường diễn nghệ, tiến vào giới giải trí, ngay sau đó cha mẹ bị một hồi tai nạn chết thảm, cảnh nhà sa sút, nàng gặp được Liễu Dĩ Hân và được nàng ấy bao dưỡng, rồi thời khắc kia lưỡi dao bén ngót xuyên thủng trái tim nàng.... một hồi ký ức ác mộng hãy còn mới mẻ, hay chính là nhân sinh tất yếu nàng phải trải qua?

Liễu Dĩ Hân chỉ tồn tại trong ảo tưởng của nàng, hay là người nàng sớm muộn sẽ gặp được lần nữa?

Một thiếu nữ mười lăm tuổi, nhưng ánh mắt lại thâm thúy tang thương, Tá An Hủy phát hiện điều duy nhất chứng minh nàng không phải nằm mộng, chính là đôi mắt sâu như nước hồ thu kia. Nàng lật qua album ảnh chính mình năm mười lăm tuổi, cũng nhìn đến một số tạp chí có đăng hình nàng, là một cô gái tràn đầy sức sống, thiên chân rực rỡ, nhưng hiện tại......

Kiếp này, mặc kệ thế nào, nàng cũng không muốn bước chân vào con đường đó. Tử vong, thật sự có thể trong nháy mắt thay đổi nhân sinh quan của một người. Nàng từng nghĩ mình dù chết cũng sẽ không buông xuống chấp niệm ,thế nhưng kia cũng giống như gió thổi qua cát, đã dần tiêu tán. Trong đầu gương mặt nữ nhân khiến nàng si tình đến chết, đau lòng đến chết, oanh oanh liệt liệt như vậy, cuối cùng cũng như hạt bụi nhẹ bay đi.


Nàng thật sâu hít thở một ngụm không khí thuần tịnh của tuổi trẻ, tuy là mang theo mùi thuốc sát trùng gay mũi của bệnh viện, nhưng cũng không vấn đề gì. Cha mẹ còn sống, nàng liền có thể tẫn hiếu, bi kịch ba năm sau, nàng nhất định tận lực ngăn cản nó phát sinh.

Mà kiếp này, nhất định không thể lãng phí chính mình, nhất định không rơi vào vòng tay của nữ nhân kia, Tá An Hủy cắn chặt răng nghĩ.

Sau khi yên ổn cảm xúc, Tá An Hủy mới bắt đầu chậm rãi sắp xếp lại trí nhớ chính mình.

Muốn cứu sống cha mẹ, muốn giữ vững công ty gia đình mình, nàng nhất định phải nắm vững toàn bộ chuyện tương lai có liên quan. Năm 1998, mạng internet du nhập vào Trung Quốc, Mỹ tuyên chiến với I-Rắc, nên đầu tư vào cái gì mới tốt?

Những năm này, [ Hoàn Châu Cách Cách ] bắt đầu thịnh hành, các đồng học của nàng đều khắp nơi điên cuồng chia xẻ tin tức liên quan. Bản thân nàng đặc biệt yêu thích Tiểu Yến Tử Triệu Vy, người sau này sẽ trở thành một doanh nhân cực kỳ thành đạt, là gương mặt nổi trội trong thị trường chứng khoán Trung Quốc – Đài Loan.

Tá An Hủy rất muốn chứng minh chính mình trải qua hết thảy đến tột cùng có phải sự thật hay không, bất quá giờ phút này, nàng đã cơ bản tin chính mình thực sự sống lại. Bởi vì nếu kia chỉ là tràng đại mộng, lại quá đau đớn, quá chân thật đến bất khả tư nghị .


Nàng thở dài một hơi, pha một chậu nước ấm rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó cẩn thận trở về gường bệnh nằm ngoan. Nàng nhớ rõ năm đó chính mình khá nghịch ngợm, không an phận chữa trị, một lần âm thầm chạy ra ngoài chơi, lại bất cẩn té lộn nhào khiến bệnh tình trở nên nghiêm trọng, phải nằm viện thêm nửa tháng.

Ba mươi tuổi tâm trí, mười lăm tuổi thân thể, Tá An Hủy hành động lộ ra một loại thành thục cùng khí chất mà tuổi này khó có được, ngay cả Tá mẹ đều cảm thấy khó hiểu, chỉ một lần ngã cầu thang liền đem con gái của bà tính cách triệt để thay đổi. Trước kia một số chuyện Tá An Hủy luôn nhờ đến Tá mẹ hỗ trợ, hiện giờ cư nhiên chính mình làm. Điều này khiến cho Tá mẹ vốn một lòng sủng con gái đột nhiên lo lắng, suýt nữa đem Tá An Hủy hồi bệnh viện khám.

Gia đình Tá An Hủy xem như ở mức tầm trung, không tính giàu có nhưng cũng có một cửa hàng nhỏ, cha mẹ nàng tự mình làm chủ, về sau cơ hội đến, cả nhà chuyển về thành phố lớn, gầy dựng nên công ty, chỉ tiếc tai nạn xảy ra, cha mẹ nàng mất, công ty rốt cuộc không người quản dẫn đến thua lỗ, cuối cùng bị Liễu chủ tịch, cha của Liễu Dĩ Hân thâu tóm. Tràng tai nạn đó, nàng từng nghĩ có liên quan đến cha mẹ Liễu Dĩ Hân, nhưng cuối cùng không có manh mối gì, cũng liền buông xuống.

Nhìn căn nhà gác lửng mái ngói đỏ quen thuộc trong ký ức, Tá An Hủy trong lòng một trận toan sáp. Sau này nàng sống ở khu đô thị hạng nhất, có một căn hộ vip do Liễu Dĩ Hân tặng, nàng cũng chưa từng cảm nhận được ấm áp như sống ở đây.

Phía trước nhà nàng chính là một cái chợ chồm hổm, chưa được phân lô phân sạp rõ ràng, mỗi người dựa theo ước định mà bày hàng, người đến mua bán cũng đều là khách quen. Cách vách nhà nàng có một tiệm bán rượu gạo, nàng thường sang đó chơi sẵn tiện nếm thử mấy chén rượu, kia lão bản vô cùng từ ái.

Trong ngõ hẻm phía sau chính là phòng khám nhỏ của thầy thuốc Trần, ngày đó nàng bị rắn cắn, chính là ông ấy đã dùng bài thuốc cổ truyền cứu nàng một mạng.


Nhưng từ lúc rời đi, những người này liền dần tiêu thất trong trí nhớ của nàng, không còn cơ hội tái kiến. Lại một lần nữa ánh vào mi mắt, Tá An Hủy rõ ràng đã muốn dùng hết khí lực khắc chế, nhưng nước mắt vẫn mãnh liệt rơi xuống.

"Hủy Hủy, con làm sao vậy? Lại đau đầu?" Tá mẹ nhìn thấy con gái mình khóc thành như vậy, sợ tới tay chân luống cuống, còn tưởng rằng nàng bệnh còn chưa khỏi.

"Mẹ ơi......".

Tá mẹ một câu lại làm cho Tá An Hủy một trận chua xót, trên thế giới này, Tá mẹ chính là người yêu thương mình nhất. May mắn ông trời rủ lòng thương, cho nàng cơ hội trùng sinh. Tá An Hủy gắt gao ôm lấy mẹ, thiếu nữ thân thể gầy yếu kịch liệt run run , buông xuống sở hữu phòng bị cùng ngụy trang, khóc vùi vào trong lòng Tá mẹ.

"Con không khỏe nơi nào, liền nói cho mẹ biết." Tá mẹ mạc danh lo lắng hỏi.

"Mẹ, con xin hứa, từ nay con sẽ không để cho cha mẹ lo lắng nữa." Tá An Hủy nghẹn ngào nói, kiếp trước nàng ít khi bày tỏ cảm tình cùng cha mẹ, về sau lại mải lo diễn nghệ mà xa cách gia đình, luôn khiến cha mẹ sầu lo, nàng thực sự hối hận.

Tá An Hủy sinh đến diễm lệ, lúc cao trung luôn được đủ loại săn đón dụ hoặc, nàng dĩ nhiên không tâm tư đọc sách, liền đại học không có khảo qua liền bước vào giới giải trí. Lúc trong nhà xảy ra chuyện, nàng nơi nào có đủ tâm sức tiếp quản công ty, cuối cùng bị người hãm hại, dẫn đến công ty bị tập đoàn Tưởng Khởi nuốt chửng.


"Nhà chúng ta Hủy Hủy vẫn còn nhỏ, sau này lớn lên nhất định tỏa sáng như đại minh tinh." Tá ba ngồi ở sô pha phòng khách xem ti vi, sang sảng cười.

"Cha, diễn nghệ không có gì tốt, Hủy Hủy sẽ không theo. Con chỉ muốn ở nhà là con gái ngoan của cha mẹ." Tá An Hủy nói.

Đứa con gái nhỏ vốn luôn làm mình lo lắng, giờ đây nói ra một câu chính chắn như vậy, để Tá mẹ cái mũi có chút toan cảm động, xoa xoa đầu Tá An Hủy: "Con gái ngoan của mẹ, đừng khóc, khóc sẽ không xinh đẹp."

"Dạ......" Tá An Hủy gật gật đầu, ngừng nức nở.

Cũng không biết có phải do gào khóc quá độ hay không, một trận khóc này oán khí phiền muộn đều tiêu tan. Sau khi trấn tĩnh, Tá An Hủy cảm giác cả người đều có chút mệt, đầu vựng vựng, thập phần buồn ngủ.

Về phòng, nàng chịu đựng buồn ngủ tắm rửa một cái, lại ngây ngốc ngắm nhìn chính mình trong gương nhỏ phòng tắm. Nàng khóe miệng nhẹ cong, cuối cùng nằm đổ lên chiếc giường ấm áp quen thuộc, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.

-----------------------------------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương