"Chị hỏi, em biết đến khẳng định sẽ nói." Đậu Bình liều mạng gật gật đầu.


"Tá An Hủy vì sao phải làm chuyện này, em biết được không?" Nhìn Đậu Bình dáng vẻ nhiệt tình, Liễu Dĩ Hân đột nhiên cảm thấy chính mình hỏi thăm thực bát quái, cảm giác rất không mặt mũi.

"A? Chuyện này......" Đậu Bình thật đúng là khó xử, "Em cũng không biết a."

"Sao?" Liễu Dĩ Hân nhìn Đậu Bình phản ứng như vậy, liền hiểu được chuyện không đơn giản, ánh mắt cũng trở nên sắc bén một ít.

"Em thật không biết, hay là chị hỏi An Hủy đi, em chỉ là đứng quầy giúp cậu ấy mà thôi." Đậu Bình lông mày đều nhanh đánh nhau. Liễu Dĩ Hân nếu lại hỏi tiếp, cô đều muốn thu quầy chạy trốn.

"Em không phải vừa nói, em biết được gì, đều sẽ nói cho tôi biết? Ai....có chút thất vọng." Liễu Dĩ Hân ra vẻ thương tâm thở dài một hơi, liền tính rời đi.

Quả nhiên, Đậu Bình liền chịu không nổi, gấp giọng nói: "Cậu ấy, cậu ấy hẳn là thiếu tiền. Em cũng chỉ biết như vậy thôi."

Đậu Bình cảm thấy chính mình thật sự là rất không tiền đồ, nếu Tá An Hủy trách tội đến, cô liền miễn phí vì nàng làm công một tháng để đền bù.


"Thiếu tiền?" Liễu Dĩ Hân có chút kinh ngạc, là Tá gia xuất hiện khủng hoảng kinh tế, hay là Tá An Hủy chính mình muốn được đến gì đó, cho nên mới dẫn đến thiếu tiền đây? Nàng cũng không có nghe cha mình nhắc tới chuyện hợp tác cùng Tá gia có vấn đề.

"Đúng vậy." Đậu Bình chột dạ gật gật đầu, cô cũng dựa theo lẽ thường phỏng đoán. Tá An Hủy còn có rất nhiều kế hoạch muốn tiến hành, dĩ nhiên cần số tiền rất lớn, về phần cần bao nhiêu, cô thực sự không biết được.

Liễu Dĩ Hân khinh nhíu lại mày, gương mặt lãnh diễm thoạt nhìn càng trở nên lạnh lùng, để Đậu Bình ở một bên càng thêm sợ hãi, cô cũng không biết chính mình nói sai cái gì, vội vàng nói:"Chị đừng lo lắng, An Hủy cũng không có việc gì."

Có lẽ, nữ nhân trực giác chính là sâu sắc như vậy, Đậu Bình vừa thốt ra, Liễu Dĩ Hân liền thoáng sửng sốt.

"Ý của em là, An Hủy cũng không xuất hiện nguy cơ gì, chị không cần lo lắng. Em đoán, khả năng là cậu ấy cần tiền dùng cho việc gì đó." Đậu Bình thấy Liễu Dĩ Hân dáng vẻ buồn bực, liền giải thích nói.

Đậu Bình càng giải thích, càng làm cho Liễu Dĩ Hân có chút bừng tỉnh. Chẳng lẽ chính mình là đang lo lắng cho Tá An Hủy sao?

Nghĩ đến nàng sẽ bị Tiết Hương Di khi dễ cho nên xuất thủ, nghĩ đến nàng sẽ bị Đậu Bình khó xử, cho nên mình mới đồng ý đến dùng cơm, nghĩ đến nàng đang thiếu tiền, đang gặp khó khăn, cho nên đến hỏi thăm, chẳng lẽ đều là bởi vì mình lo lắng nàng? Liễu Dĩ Hân đột nhiên bị chính mình ý niệm trong đầu làm hoảng sợ.

Liễu Dĩ Hân cảm thấy chính mình đối đãi Tá An Hủy có chút khác thường. Từ lần đầu tiên ngẫu nhiên gặp nhau, Tá An Hủy thái độ đối mình rất kỳ quái, để nàng không nhịn được trong lòng hiếu kỳ. Chuyện tình sau đó càng như hé ra cái võng khổng lồ có ngàn vạn sợi tơ, bao lại hai người các nàng. Tá An Hủy càng lạnh nhạt càng kích thích chính mình tiếng lòng, nhưng thời điểm các nàng trực diện đối mặt nhau, nàng có thể nhìn ra Tá An Hủy đối mình cực kỳ đề phòng.


Tá An Hủy là nữ sinh đẹp nhất mà nàng từng gặp được, nhưng loại xinh đẹp này cũng không thuộc lứa tuổi của nàng ấy nên có. Tinh tế đánh giá thì, nét đẹp của Tá An Hủy vừa siêu thoát rồi lại thanh thuần, phảng phất mang theo một tia bi thương khó mà diễn tả được, giống như là một loại đau thương sâu tận cốt tủy, được nàng ấy cực kỳ khéo léo che giấu.

Nhưng chính mình để làm chi muốn đi chú ý Tá An Hủy xinh đẹp đây? Nữ nhân xinh đẹp cũng có gì đáng nhìn, Tá An Hủy xinh đẹp lại cùng mình có cái gì liên quan.

Nếu Tá An Hủy ở chỗ tối yên lặng quan sát Liễu Dĩ Hân, thì Liễu Dĩ Hân chính là ở giữa ánh mặt trời quan sát lại nàng.

Tá An Hủy khuôn mặt hiện lên ở Liễu Dĩ Hân trong đầu, thực rõ ràng thực sáng tỏ, một mặt nàng ấy muốn cùng mình phân rõ giới hạn, một mặt khác lại dường như đang cùng mình đùa giỡn tiểu tính tình, xem ra sự lạnh nhạt kia, cũng chỉ là đang làm nũng mà thôi. Một người cư nhiên đem hai loại cảm xúc này vi diệu dung hợp cùng một chỗ. Liễu Dĩ Hân lắc lắc đầu, lần đầu tiên thất thố, một đường chạy đi, để Đậu Bình nghi hoặc nhìn chăm chú.

Nhìn trong góc khuất trưng bày đĩa than cùng âm bản, Tá An Hủy trong đầu suy tư chợt lóe, mấy thứ này ở kiếp trước mỗi một đĩa đều là mặt hàng quý hiếm, có giá trên trời, đáng tiếc hiện tại liền bị ném vào trong góc, không người ngóng nhìn, liền đã tích một tầng bụi.

Nếu không phải tiền của nàng còn có việc dùng, nàng khẳng định đều đem tất cả đĩa than này hốt về nhà.

"Cô gái nhỏ, cô thật sự là người biết thưởng thức âm nhạc."

Tá An Hủy đến cửa hàng cũng không ít lần, lão bản liền đặc biệt chú ý. Làm sao một cô gái nhỏ lại yêu thích đĩa than cùng đĩa kim đây? Mặt hàng này tiêu thụ rất thấp, thường dành cho những người yêu thích nhạc cổ điển, hay những nhạc sư trình độ thưởng thức yêu cầu rất cao, chỉ có âm nhạc từ máy hát đĩa than mới có thể làm họ hài lòng.


Mà Tá An Hủy tướng mạo vừa nhìn, chính là có tố chất trở thành ngôi sao, hắn bán đĩa đã nhiều năm như vậy, nhìn quen mắt ảnh bìa không biết bao nhiêu vị thiên hậu, Tá An Hủy sắc đẹp hoàn toàn là một trong những người đó, nhưng là lão bản cũng không tiện nói ra, sợ rằng đường đột lại dọa nàng chạy mất.

"Ân, là rất thích." Tá An Hủy cười đến thực vô hại.

"Muốn trở thành thiên hậu?"

"Chính là mơ ước mà thôi, cũng không dễ dàng như vậy." Tá An Hủy cũng không nghĩ nhiều, chính mình kiếp trước cũng đã từng là ngôi sao, bất quá nàng đối giới giải trí thật đúng là vừa yêu vừa hận. Kiếp này cũng không muốn bước chân vào nữa.

"Tôi có một anh bạn làm người đại diện ở Tinh Tham giải trí, lần trước hắn tình cờ nhìn thấy cô trong tiệm, rất muốn gặp cô để bàn chuyện hợp tác. Nói không chừng, cô sẽ có cơ hội trở thành ngôi sao." Lão bản cười rộ lên, híp mắt nói: "Nếu cô cũng có lòng tin, sao không thử một lần? Tôi sẽ chuyển lời, để hắn đến thương lượng cùng cô."

"Như vậy a, tôi thật sự vinh hạnh, nhưng mà tôi còn đi học, thịnh tình này đành phải lỡ hẹn rồi."

Tá An Hủy thật đúng là không nghĩ tới cư nhiên Tinh Tham giải trí coi trọng chính mình. Kiếp trước con đường nàng đi đều là một tay Liễu Dĩ Hân trải phẳng, cái gì tuyển tú, huấn luyện, tất cả đều thuận buồm xuôi gió, một bước lên mây, có Liễu Dĩ Hân ở, nàng cũng không tồn tại bất luận lo lắng gì, mấy tay đạo diễn cùng quản lý ăn no rửng mỡ kia cũng không dám đối nàng có ý đồ quá phận. Nếu có, để Liễu Dĩ Hân biết được, xem như bọn hắn chọn đường chết.

Nhưng kiếp này cũng không có bối cảnh hậu trường chống lưng, Tá An Hủy thật có chút lo lắng, muốn đi vào vòng giải trí làm sao tránh khỏi tiềm quy tắc đây? Cho nên nàng liền khoát tay áo, khéo léo từ chối.

"Ây ây, người trẻ tuổi, từ từ suy nghĩ. Cô nếu nghĩ thấu đáo, một ngày muốn đổi ý cứ đến tìm tôi, anh bạn tôi dẫn dắt người mới xưa nay đều trở thành minh tinh, cô lại so những người kia càng có nhan sắc cùng tố chất, nhất định sớm ngày bạo hồng." Lão bản đại khái là cảm thấy không còn mặt mũi, gượng gạo cười vài tiếng. Cô gái này thật quá đặc biệt, người khác nghe nói mình có thể trở thành minh tinh, cao hứng chớp lấy cơ hội còn không kịp, nhưng là nàng vẫn một bộ vân đạm phong khinh, bình tĩnh đến khiến người lần không ra tâm tư của nàng.


Tá An Hủy đem đĩa than cất tốt vào trên giá, bây giờ nàng cũng không còn tâm tư đi suy nghĩ chuyện khác, thời gian của nàng không còn nhiều, vốn lại ít ỏi, cho nên từng bước đi của nàng đều phải thật cẩn thận, để tránh lật thuyền trong mương.

Đợi đến đem toàn bộ tư liệu chính mình muốn biết đều ghi nhớ lại, Tá An Hủy mới hồi trường học cùng Đậu Bình hội hợp, không nghĩ tới vừa đến liền thấy được Liễu Dĩ Hân đang cùng Đậu Bình nói chuyện phiếm. Tá An Hủy không tự giác dừng cước bộ.

Các nàng đang nói chuyện gì? Tá An Hủy liền muốn vỗ chính mình một cái, các nàng đang nói chuyện gì lại liên quan gì đến mình.

Cũng không biết Tá An Hủy ở kia ngạo kiều chút cái gì, nhìn Liễu Dĩ Hân ly khai chính mình tầm mắt, mới làm bộ dường như không có việc gì, vỗ vỗ Đậu Bình bả vai.

"Đậu Bình, tớ đã về rồi! Liễu học tỷ vừa rồi đến mua băng từ sao?" Tá An Hủy làm cho chính mình hỏi tận lực râu ria một ít.

"A!...... Khụ khụ, cậu như thế nào xuất hiện một chút thanh âm đều không có!" Nhìn Tá An Hủy đột nhiên thoát ra đến, Đậu Bình thật đúng là hoảng sợ, chột dạ sờ sờ tóc chính mình, vội vàng đem sổ con ghi chép băng từ hôm nay bán được đưa cho Tá An Hủy xem.

"Ồ, cậu làm việc thật ngăn nắp rõ ràng, mà chị ấy tới nơi này để làm chi?" Tá An Hủy tiếp nhận sổ con, tiếp tục hỏi.

Nếu Đậu Bình biết hai người kiếp trước quan hệ, cô nhất định sẽ dùng sức rít gào đối hai người nói: Hai người các cô đánh thái cực với nhau thì cũng thôi đi, có thể hay không buông tha cho tôi! Làm tôi ở giữa hai người đóng vai gián điệp, nô tì làm không được a!

-------------------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương