Đậu Bình sắc mặt càng ngày càng u ám, dùng chiếc đũa hung hăng trạc bát cơm, một bộ phẫn hận muốn đem bát chọc thủng.


"Đậu Bình?" Tá An Hủy vỗ vỗ vai cô, thế mới phát hiện bờ vai cô ấy đang run rẩy.

"Không có việc gì." Đậu Bình lắc đầu, miễn cưỡng bày ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. Cô ngày thường đều một mình ở ngoài trường ăn cơm, hôm nay khó được ở trong trường học ăn, cư nhiên sẽ trùng hợp như vậy, gặp phải ôn thần Tiết Hương Di. Cô ta vốn là không cho phép Đậu Bình xuất hiện trong tầm mắt, hôm nay quả thực để Đậu Bình nan kham.

Đậu Bình đầu cúi rất thấp, dù sao căn tin nhiều người, Tiết Hương Di cũng không nhất định sẽ phát hiện chính mình.

"An Hủy, tớ có việc gấp, chúng ta ăn nhanh lên được không?" Đậu Bình có chút bất đắc dĩ hỏi, ở trong này luôn làm cho cô cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

"Ừ, được." Tá An Hủy không hiểu vì sao Đậu Bình sắc mặt đột nhiên trở nên kém như vậy, nhưng cũng cảm giác được cô ấy đang sốt sắng. Nàng vốn ăn không quen thức ăn ở đây, nhập miệng mấy ngụm, liền đã muốn dừng. "Chúng ta đi thôi.".

Nghe được Tá An Hủy nói, Đậu Bình như trút được gánh nặng, bưng lên bát cơm cùng khay thức ăn, hướng ngoài cửa đi đến.


Cũng không biết là ai cố ý gạt chân Đậu Bình, khiến cô đột nhiên trọng tâm bất ổn, cả người ngã nhào về phía trước, khay cơm nước theo đó văng tung tóe ra ngoài. May là Tá An Hủy tay mắt lanh lẹ đỡ lại cô, nếu không Đậu Bình sẽ ở trước công chúng ngã chổng vó.

Mà không may, đám người ngồi bàn trước mặt chính là nhóm của Tiết Hương Di. Tiết Hương Di màu trắng đồng phục đều bị cơm canh dính lên, còn có nước chấm đậm mùi theo vạt áo thẩm thấu, nhìn qua giống như một tù nhân vừa trốn trại.

"Gì vậy? Ai a? Làm cái quỷ gì!" Trong bàn một nữ sinh bị văng trúng nước canh, lập tức đứng lên bạo phát, hung hăng nhìn Đậu Bình đang được Tá An Hủy đỡ lên.

Nữ sinh còn không lập tức nhận ra Đậu Bình, nhưng Tiết Hương Di liếc mắt một cái liền biết được kia cọng cỏ dại ven đường. Cô thong dong đi đến trước mặt Đậu Bình, ánh mắt cao ngạo, cơ hồ đang nói: Lần này cô chết chắc rồi.

Cô cũng không nghĩ Đậu Bình bị cô chỉnh tơi bời còn có thể quật cường đến tận đây, một mình tồn tại trong cái trường nữ sinh này. Vốn tưởng rằng không quá ba tháng, Đậu Bình liền sẽ biến mất, ai biết cô ta lại có thể lắc lư đến hôm nay. Rất thú vị! Cặp mắt ngày xưa nhát như chuột, bây giờ lại nóng cháy ánh mặt trời nhìn thẳng vào cô, để Tiết Hương Di đối Đậu Bình đột nhiên có chút ý vị.

Như vậy bất khuất phản kháng, thật đúng là hiếm có. Tiết Hương Di rất ít như vậy để tâm một người, trừ bỏ Liễu Dĩ Hân, đại khái cũng chỉ có Đậu Bình.

"Cẩu thói quen khó bỏ, Đậu đồng học vẫn là bất cẩn như trước."


Tiết Hương Di thanh âm lạnh nhạt, rơi vào trong tai Tá An Hủy lại có chút chói tai. Nàng cũng đoán được nữ sinh này chính là Tiết Hương Di, độc miệng như vậy, so Liễu Dĩ Hân không kém bao nhiêu!

Đậu Bình vốn sắc mặt trắng bệch, liền càng khó coi. Cô biết Tiết Hương Di nói là có ý gì, đồng thời lại cảm thấy chính mình vận khí thật sự quá kém, vừa kết giao bạn mới, liền xảy ra loại tình huống này. Đậu Bình cơ hồ rơi vào tuyệt vọng.

"Thực xin lỗi! Thật sự ngượng ngùng, quần áo tôi sẽ bồi cho cô." Đậu Bình vội vàng cúi đầu giải thích, cô cũng có lòng tự tôn của mình, nhưng ở trong trường học thế lực ác chiếm cứ, cô không thể không cúi đầu, phải biết rằng cha mẹ cô tốn kém bao nhiêu tiền bạc, mới có thể xin được cho cô vào đây học.

"Tôi thì không sao, nhưng hỏi thử xem Tiêu Ngọc tha thứ không?" Tiết Hương Di khoác khoác tay, ánh mắt đều phải liếc đến méo sệch. Bởi vì Tiết Hương Di ngồi gần cửa ra vào, trò khôi hài này lập tức khiến toàn căn tin đồng học chú ý. Một ít người biết chuyện cũ liền sôi nổi thảo luận lên.

Tiên Ngọc lúc này mới phát hiện người đánh đổ bát canh vào mình cư nhiên là Đậu Bình, thái độ vừa rồi của Tiết Hương Di, chính là không nghĩ buông tha cô ta. Đánh xà tùy côn thượng, Tiên Ngọc trên mặt biểu tình lập tức ác độc lên.

Đậu Bình nhịn nhẫn, đành phải vòng vo cái thân, hướng Tiên Ngọc cúi mình, lại nói một câu xin lỗi.

"Mẹ cô sinh cô không có mắt sao? Đi đường cũng có thể ngã sấp xuống! Tha thứ? Tôi hiện tại cái dạng này như thế nào đi học?" Tiên Ngọc một chút cũng chưa cấp Đậu Bình mặt mũi, nói chuyện một câu so một câu càng khó nghe.


"Vậy cô muốn thế nào?" Đậu Bình tức giận đến thân thể đều run rẩy, cắn răng hỏi.

"Như thế nào, Tiết tỷ, chị nói đi?" Tiên Ngọc lập tức nịnh nọt hỏi, nếu Tiết Hương Di muốn giáo huấn một chút, tự nhiên là nghe lời của chị ấy, lấy lòng chị ấy là tối hữu hiệu.

"Để cho công bằng, cô để Tiên Ngọc tạt trở lại, sau đó bồi đồng phục mới cho cô ấy là được rồi." Tiết Hương Di mỉm cười nói, tựa như một cái hàm chứa kịch độc rắn rết.

"Đừng!" Tá An Hủy có chút nhìn không được. Đậu Bình bị ngã là do có người gạt chân, chỉ là nàng không xác định được rốt cuộc là ai, người đó còn ở tại đây hay không. Nhưng Tiết Hương Di công khai bắt nạt Đậu Bình, rõ ràng đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, đám người này đối đãi cô ấy như vậy nàng thật sự không thể chấp nhận.

"Trước mặt đông đảo bạn học, làm chuyện như vậy không tốt đâu, Tiết học tỷ." Tá An Hủy tiến lên một bước, nhìn thẳng vào Tiết Hương Di.

Tá An Hủy tiếng nói thanh uyển vừa ra, Tiết Hương Di liền chú ý tới nàng. Nữ nhân luôn luôn có một loại giác quan thứ sáu đặc thù, Tiết Hương Di vừa nhìn đến Tá An Hủy liền cảm thấy thật sâu nguy cơ. Nữ sinh này quá mức xinh đẹp, trừ bỏ trang phục thanh thuần, chỉ cần điểm lên chút son phấn, khẳng định mị lực bốn phía tỏa ra. Tiết Hương Di cơ hồ có thể tưởng tượng vũ hội ngày đó oanh động. Tiết Hương Di cũng không biết chính mình vì cái gì nghĩ xa như vậy, nhưng đủ để hình dung Tá An Hủy kia trương dung nhan mị hoặc.

"Cô là ai?" Một nữ sinh khác thấy Tá An Hủy lạ mặt, liền lớn tiếng hỏi.

"Tôi là học sinh mới chuyển đến hôm nay." Tá An Hủy không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, trước mặt một đám hài tử mười mấy tuổi, nàng cũng không có gì trúc trắc. Nàng nhớ tới đời trước từng gặp qua một đám lưu manh giang hồ, nàng cũng chưa từng cúi đầu, đám nhãi ranh này cũng muốn học đòi lưu manh, thật khiến người giận sôi.

"Tôi khuyên cô không nên xen vào, đến đây học, phải biết quy củ nơi đây." Nữ sinh kia nghĩ đến Tá An Hủy không hiểu quy củ, tính phóng nàng một con ngựa. Cố tình Tá An Hủy lại không quan tâm.


Nàng quý tính cách Đậu Bình, trong mắt cô ấy nhiệt tình giống hệt như Đại Đầu, là một loại đáng quý tinh thuần. Nàng không nghĩ sẽ để Đại Bình chịu đả kích một lần nữa. Một lần, có lẽ còn đứng lên được, hai lần ba lần thì sao? Tá An Hủy thiện tâm là thực xem duyên phận .

"Cậu ấy là bạn tôi, tôi cũng nghe kể qua về Tiết học tỷ, vừa rồi Tiết học tỷ đã nói không sao, hẳn là sẽ không làm khó mấy học muội chúng tôi?"

Tá An Hủy cười nói, một loại khí tràng vô thanh vô tức lan tràn, mấy người vừa định mở miệng mắng nàng đừng xen vào việc của người khác cũng không phản ứng kịp, há miệng thở dốc, tìm không ra lời phản bác.

"Không cần nịnh hót tôi, vị đồng học này, tôi nghĩ cô vẫn chưa hiểu được quy củ nơi đây." Tiết Hương Di cảm nhận được thật lớn uy hiếp, làm bộ trấn định nói.

Dù sao cô ta vẫn chỉ là đứa nhỏ, Tá An Hủy trong lòng thật bất đắc dĩ. Nói không chừng mười năm sau Tiết Hương Di sẽ làm chính mình vô thố, nhưng hiện tại, một chút cũng không gây cho nàng sợ hãi.

"Được thôi, vừa rồi Đậu Bình làm đổ bát canh lên Tiên Ngọc, còn Tiên Ngọc chửi ba mẹ người ta, vậy cũng nên để Đậu Bình mắng trở về." Tá An Hủy ngược lại vỗ vỗ Đậu Bình, cười nói, thoải mái giống như là đi chợ rau cò kè mặc cả. "Cô thấy như vậy công bình không, Tiết học tỷ?"

Lập tức, Tiết Hương Di sắc mặt thay đổi, cô nằm mơ cũng chưa nghĩ đến bên người Đậu Bình sẽ xuất hiện một nữ nhân khó chơi thế này.

--------------------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương