Sau khi Liễu Dĩ Hân một nhà rời đi, Tá An Hủy cũng thường xuyên dò hỏi ý tứ ba mẹ, nhưng đều không được đến ba mẹ xác thực là đi Thượng Hải hay không. Cho đến khi Liễu Khánh lại qua một lần, cùng ba ba tán gẫu xong, Tá ba tựa hồ đặc biệt cao hứng, thoạt nhìn gió chiều nào theo chiều đấy, tình huống cũng không khác biệt so với đời trước, để Tá An Hủy khẩn trương không thôi.


Liễu Dĩ Hân vốn là phải ở Thượng Hải học tập, Liễu Khánh ghé thăm Tá ba ngày đó, liền cùng gia đình trở về Thượng Hải. Tá An Hủy mừng rỡ tiễn bước ôn thần, nhưng là trên bàn cơm, nàng nghe được Tá ba cư nhiên muốn đưa nàng đến Thượng Hải học tập. Điều này làm cho Tá An Hủy kinh hãi, vội vàng cự tuyệt nói chính mình không cần đi, nhưng Tá ba vẻ mặt có chút không vui, dĩ nhiên đối với việc nàng cãi lời rất không cao hứng.

Mà trong trường học phát sinh một chuyện khác, làm cho Tá An Hủy cùng ba mẹ nhiều ít bất hòa, dẫn đến một hồi bạo phát. Trận này kiếp trước cũng xảy ra, nhưng Tá An Hủy đã sớm quên đi. Thẳng đến nhìn thấy sắc mặt Tá ba vô cùng u ám phẫn nộ, Tá An Hủy mới biết chuyện này không đơn giản.

Trên đời không có tường nào kín không kẽ hở. Đương nhiên họa đến từ miệng, mấy đồng đội của nàng vẫn là tiểu hài tử, làm sao có thể giữ bí mật, chẳng mấy chốc chuyện nàng buôn bán kiếm được món tiền lớn đã truyền khắp nơi trong trường học.

Tá An Hủy bị chủ nhiệm lớp ba phen bốn bận kêu lên phòng giáo vụ, một trận giáo huấn tiếp một trận. Sắp tới thi chuyển cấp, mấy đứa nhỏ không lo tập trung học hành, lại đi cái gì sinh ý kiếm tiền, dĩ nhiên là bị các lão sư cực lực phản đối, mặc dù trong lòng bọn họ cũng có chút cảm khái, tuổi trẻ tài cao a. Nhưng đối với chủ nhiệm lớp mà nói, tối trọng yếu vẫn là kỳ thi chung khảo. Đặc biệt Tá An Hủy đột nhiên tăng mạnh thành tích, lập tức liền sôi nổi trở thành hạt giống tốt, các lão sư cũng không hy vọng, Tá An Hủy một bước sai lầm biến thành học sinh hư hỏng.

Tá An Hủy lỗ tai đều phải đóng kén, nhưng là vẫn ngoan ngoãn nghe dạy bảo. Nàng còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm, cũng không rãnh nhiều dây dưa vấn đề này, lập tức cúi đầu nhận sai, hứa sẽ không tái phạm.


Nhưng là tiếng gió vẫn truyền đến tai ba mẹ nàng, nàng không biết là ai trong nhóm bán đứng mình, nhưng cũng không muốn nhiều tra xét, dù sao Đại Đầu bọn họ cũng chỉ là mấy đứa trẻ mà thôi.

Chẳng qua, chủ nhiệm lớp lại mời đến Tá ba Tá mẹ, để nàng trong lòng nhịn không được có chút ủy khuất.

Tá ba Tá mẹ đều là kiểu người truyền thống, đối tôn sư trọng đạo vô cùng đặt nặng. Trời, đất, vua, sư, thân, lão sư dĩ nhiên đứng trước tình thân, con gái mình dám ở trước mặt lão sư làm chuyện sai trái, để Tá ba lửa giận khó có thể bình. Hắn vẫn muốn Tá An Hủy nghiêm túc học tập, thành tựu trong học nghiệp, nhưng con gái hắn cố tình không chọn đường ngay lẽ phải, điều này làm cho hắn đặc biệt mất hứng.

Tá ba liên tiếp cùng lão sư nói "Tôi sẽ nhiều hơn quản giáo An Hủy ." "Tôi liền mang nàng về nhà giáo dục giáo dục." Khiến cho Tá An Hủy cảm giác bản thân mình đã làm chuyện gì thương thiên hại lí không bằng.

Ngày thường Tá ba sủng Tá An Hủy cơ hồ sủng đến tận trời, muốn cái gì có cái đó. Nhưng chỉ vì chuyện này, mối quan hệ cha con cơ hồ rạn nứt. Nàng nhớ kiếp trước, chính mình bỏ học bước vào giới giải trí, Tá ba hầu như từ mặt nàng, nhưng vẫn không hề phong tỏa kinh tế của nàng. Hiện tại, nàng chỉ là một bên kiếm tiền, một bên vẫn đảm bảo thành tích học tập, thì có gì sai trái?

Tá ba một đường mang theo Tá An Hủy về nhà, tâm tình rất không cao hứng. Bước vào cửa, liền một trận giảng đạo lý, so với lão sư kia, chỉ có dông dài hơn chứ không kém đi bao nhiêu.

"Tiểu Hủy, chuyện trọng yếu nhất của con, chính là hảo hảo học tập, nếu cứ tiếp tục đem tâm tư đặt ở chuyện khác, con về sau sẽ hối hận ." Tá ba bắt đầu một hồi gia đình giáo dục. Tá An Hủy nhẫn nại rất tốt, nhu thuận lắng nghe.

"Đúng vậy, ba mẹ đều là muốn tốt cho con." Tá mẹ bỏ thêm một câu.

"Chính là, trước thành học nghiệp, sau lại thành sinh ý. Đọc sách chỉ có ngắn ngủn vài năm, nhưng kiếm tiền có cả đời, con đừng gấp." Tá ba nói.


"Con đã biết." Tá An Hủy biết ba mình thích mềm không thích cứng, cũng chỉ có thể thuận theo.

"Đừng nói con đã biết, nghe thật qua loa." Tá ba hiểu rõ tính cách con gái mình, làm gì có chuyện Tá An Hủy sẽ dễ dàng nghe theo.

"Ba nói, con đều đã biết." Tá An Hủy đã không cách nào vờ bình tĩnh được nữa.

Nàng trong lòng biết rõ cha mình giận chó đánh mèo, lại nhịn không được ngữ khí không tốt. Tá ba trong lời nói làm cho nàng thập phần ủy khuất, mặc kệ là ba mươi tuổi vẫn là mười lăm tuổi, nàng đều có kiêu ngạo của riêng mình. Nàng làm nhiều chuyện như vậy, phương án kế hoạch nhiều như vậy, chỉ là muốn ba mẹ ngày sau hảo hảo khoái hoạt sống, nhưng là trước mắt bị chính ba mẹ phủ nhận những cố gắng của mình, nàng làm sao có thể chịu đựng.

Nàng cũng chán ghét nghe câu kia "Ba mẹ đều muốn tốt cho con." Nhưng là, nàng không nghĩ xúc phạm tới ba mẹ, mới tận lực nhịn xuống. Tá ba một câu vừa rồi, lập tức kích phát toàn bộ ủy khuất trong lòng Tá An Hủy."

"Đứa nhỏ này, từ lúc nào học tranh luận !" Tá ba vừa nghe Tá An Hủy một câu lặp lại cường ngạnh, liền bạo phát rồi.

"Anh bình tĩnh chút, để em khuyên con từ từ." Tá mẹ thấy Tá ba hùng hổ đứng lên, liền nắm vạt áo hắn, kéo hắn ngồi trở lại,


"Ba muốn đánh con, cứ tùy ý." Tá An Hủy đã kiềm chế không được, bướng bỉnh đứng lên.

"Con.... Con...." Tá ba bàn tay đã giơ lên, nhưng là do dự một lúc, cũng không hạ xuống.

Tá An Hủy tâm trầm đến đáy cốc, nàng một người ba mươi tuổi, nhịn đến thế nào cũng nhịn không được nữa. Nàng khát vọng được ba mẹ lý giải, nhưng rốt cuộc trong mắt họ, nàng chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện.

Nàng nhắm hai mắt lại, cơ hồ là tuyệt vọng chờ đợi Tá ba phát hỏa, nhưng Tá mẹ đã xen ngang vào giữa hai người.

"Lão Tá! Anh muốn đánh, liền đánh em trước đi." Tá mẹ một câu làm cho Tá An Hủy giật mình mở mắt.

-----------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương