Bọn họ sau một hồi bàn tính với nhau thì quyết định chờ khi tuyết hoàn toàn tan sẽ khởi hành lên đường, thế nhưng trước đó Lý tinh cùng Quân Tử Lộ nhất quyết đòi làm tiệc tất niên.

Hai lão nhân là dì Vu và Giản bà bà cảm thấy làm gì thì làm, tết vẫn là phải ăn.

Vậy nên đoàn đội hơn trăm người bọn họ tụ lại cùng nhau ăn một bữa lớn, may sao vật tư chuẩn bị nhiều, ăn một bữa này không thiếu bao nhiêu.

Tối đó bọn họ ăn uống cùng nhau, vui vẻ múa hát cùng nhau.

Tâm tình Sở Nhiên cũng theo đó mà vui lên, hắn không như mọi khi mang vẻ mặt người lạ chớ gần, lần này nhóm đàn em hắc bang của Quân Tử Lộ rất biết nhìn sắc mặt lão đại, bọn họ thay phiên nhau lên mời rượu Thẩm Dục cùng Sở Nhiên.

Tâm tình tốt Sở Nhiên không có từ chối, ai mời hắn đều uống.

Thế nhưng tính sai rồi, Thẩm Dục tửu lượng tốt, bọn họ mời một vòng rồi mà sắc mặt vẫn như thường.

Còn Sở Nhiên, người ta trực tiếp gian lận dùng tinh thần lực phá cồn, cuối cùng trong bụng toàn nước chứ có phải rượu đâu mà say.

Lý Tinh thất vọng tựa đầu vào vai Quân Tử Lộ, âu sầu nói "Quá cường hãn, bất khả chiến bại.


Chúng ta không thể như nguyện có một bộ ảnh sắc nét rồi!"
Quân Tử Lộ thở dài thườn thượt, cô nói "Thôi thì lâu lâu liếm chút vụn thịt vậy, tôi sẽ không chông chờ được có một bộ ảnh nữa."
Quân Ân toàn thân run rẩy, anh ta buồn phiền nhìn hai người các cô nói "Hai đứa tốt nhất nên tiết chế lại, để Sở Nhiên biết là đi luôn cái mạng đấy."
Lý Tinh liếc nhìn anh ta đầy khinh thường nói "Bọn tôi đều là người nhà, anh một cái người ngoài sao có thể so được!"
Quân Tử Lộ cũng đồng ý mà gật đầu "Đúng vậy, anh Sở chính là chị dâu của em, sao có thể so với người ngoài như anh được."
Hít vào, thở ra.

Hít vào, thở ra.

Hít vào, thở ra.

Thật cố gắng kiềm chế ngọn lửa bất mãn trong lòng, Quân An chỉ vào mặt Quân Tử Lộ mắng "Em còn chưa có gả cho tên nhóc Thẩm Cảnh đâu, đừng có mà vội theo người ta về nhà nhận thân!"
Kiêu ngạo hất cằm, cô nói "Em cũng không cần anh quản."
Nhìn hai người bọn họ cứ như người một nhà cùng nhau khinh thường mình, Quân Ân không biết mình có thật sự là họ Quân hay nhặt từ bãi rác về nữa.1
A Thục nhìn anh ta, cô nghiêm túc nói "Anh thật không có uy nghiêm của anh trai, còn không bằng tôi."
Cô học theo Lý Tinh kiêu ngạo đứng dậy bỏ đi, Quân Ân ở lại cảm nhận cả thế giớ đều đang ghét bỏ mình.

Rõ rành chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý gì, sao ông trời lại bất công như thế cơ chứ.

Ăn xong bữa tối hôm đó, bọn họ lại nghỉ ngơi thu dọn một ngày mới chính thức lên đường.

Một hàng dài xe jeep, việt dã và bán tải nối đuôi nhau rời đi, đội xe như vậy hẳn là sẽ thu hút nhóm của Quách Tông, thế nhưng nhóm bọn chúng lại đã rời đi từ lâu, bỏ mất cơ hội cùng Sở Nhiên gặp mặt.

Điểm đến đầu tiên trong hành trình đến Liên Châu tỉnh K của bọn họ là thành phố Hà Thanh, đây là một thành phố giáp biển bọn họ buộc phải đi qua.

Quân Tử Lộ kiến nghị bọn họ nên đi tỉnh lộ, mặc dù sẽ tiêu tốn nhiều thời gian nhưng đường đi sẽ thông thuận hơn.

Đương nhiên không chỉ cô, Sở Nhiên cũng đồng ý với ý kiến này.

Tỉnh lộ không lớn, chất lượng mặt đường đã giảm làm cả đoạn đường bọn họ nếm đủ tư bị sóc nảy.

Quân Ân ngồi cùng xe với Thẩm Dục và Sở Nhiên, anh ta nhìn cây cỏ hai bên đường lớn nhanh bất thường khì không khỏi chặc lưỡi than "May chúng nó không ăn thịt, bằng không chuối thịt tươi ngon di động chúng ta khó sống mà đi qua."
Cầm lấy bàn tay to lớn nhưng tinh tế của Thẩm Dục tự mình chơi đùa, Sở Nhiên nói "Chúng không ăn chay đâu.


Chẳng qua chúng chưa hoàn toàn tỉnh ngủ mà thôi."
Nếu hoàn toàn tỉnh ngủ thì việc đầu tiên chúng cảm nhận được là đói.

Lúc đó chúng sẽ bắt đầu điên cuồng săn mồi, thậm chí tang thi cấp hai cũng sẽ xuất hiện.

Bọn họ lái qua nhiều thôn làng hay thị trấn nhỏ, những nơi đó hầu như đã chẳng còn lại gì ngoài những ngôi nhà hoang tàn cùng những cửa hàng như mới bị cướp bọc qua.

Mỗi lần đi qua những nơi có người dân sinh sống bọn họ đều sẽ phải dừng lại dọn dẹp tang thi, không chỉ vì để ngăn tang thi bám theo mà còn bởi Sở Nhiên đã phổ cập cho bọn họ về tinh hạch khi tang thi dị năng cấp hai đầu tiên xuất hiện.

Lúc này không tranh thủ đào bảo chẳng lẽ lại chờ về sau đợi người khác tới tranh cướp sao?!
Sở Nhiên đã thu lại toàn bộ tinh thần lực liên kết với virus, hắn bây giờ trong mắt mọi người chính là một dị năng giả hệ không gian, khi chiến đấu chỉ có thể như người thường cầm vũ khí giết tang thi.

Thẩm Dục không phản đối hắn làm như vậy, chỉ là lúc hắn giết tang thi sẽ coi kỹ một chút, cảm thấy con tang thi nào quá mạnh sẽ ra tay thủ tiêu đầu tiên.

Việc này làm Sở Nhiên một thời gian cảm thấy mình thật sự là một bệnh kiều cần được nâng niu bảo vệ.

Hôm nay bọn họ bắt gặp một làng chài ven biển, làng này coi như lớn, thậm chí còn có vài khách sạn nhỏ, hẳn là trước đây thường có khách du lịch tới chải nghiệm.

Dọn sạch tang thi trong làng, như thường lệ thì đội dị năng dẫn theo nam nhân bình thường đi vơ vét những gì còn sót lại, nữ nhân thì dọn dẹp nơi nghỉ ngơi đêm nay của bọn họ rồi chuẩn bị bữa tối.

Sở Nhiên sở hữu không gian, đương nhiên hắn cũng sẽ đi theo đội vơ vét vật tư.

Làng chài ven biển nhiều nhất là hải sản khô và một số loại cá mắm có người ăn được, có người lại không.


Nhìn bãi biển phía xa xa, Sở Nhiên đột nhiên thấy thèm mực nướng xa tế, tôm hấp, nghêu xào.

.

truyen bac chien
Thật sự là lâu rồi không ăn mà.

Kéo lấy bàn tay đang nắm tay mình, hắn nhìn đối phương nói "Dục, em muốn ăn hải sản nướng."
Thẩm Dục theo tầm mắt hắn nhìn ra biển, mặt biển tĩnh lặng chỉ có sóng biển nhẹ ngang dạt vào bờ, trông không có gì nguy hiểm cả.

Y nói "Vậy đợi thu vật tư xong chúng ta ra biển nhìn xem có gì để bắt không."
Có mấy người bên cạnh nãy giờ dỏng tai hóng hớt cũng vội hô "Thẩm ca cùng Tiểu Sở không thể ăn mảnh! Chúng tôi cũng đi nữa!"
Nhìn bọn họ sôi nổi nhất quyết đòi đi, Sở Nhiên đột nhiên bật cười nói "Vậy thì chúng ta cùng đi."
Vốn là thế giới hai người đột nhiên thành thế giới nhiều người, Thẩm Dục có chút bất đắc dĩ, nhưng y thấy hắn cười thì cũng cười theo.

Như vậy cũng không có gì không tốt, A Nhiên của hiện tại mới giống A Nhiên..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương