Muốn từ nơi bọn họ đang ở đi đến tỉnh L buộc phải đi qua một thành phố nhỏ tên Bác Sơn, Quân Ân giẫm chân ga chạy hết mã lực đụng ngã rồi nghiền nát chúng dưới bán xe, chỉ vẻn vẹn vài ngày, hiện tại bọn họ khi đối diện đàn tang thi đông đúc di chuyển trên đường đã không còn sợ hãi hay hoảng loạn.

Điểm tiến lớn nhất Sở Nhiên cảm thấy có lẽ chính là tang thi nhà hắn đã không còn coi tang thi là người, mặc dù hắn coi như là nửa đồng loại với tang thi, sự chấp thuận với tang thi cũng cao hơn đối với nhân loại nhưng không có nghĩ hắn mong muốn mình bị đánh đồng với tang thi đâu.

Xe lái nhanh qua đàn tang thi, kính chắn gió là một mớ hỗn hợp đen đen, đỏ đỏ lại thêm chút trắng trắng hòa với mùi thối rữa đặc biệt kích thích thần kinh.

Lý Tinh dẫu sao trước kia cũng là điển học sinh gương mẫu chăm ngoan, cô chưa từng lái xe quá tốc độ nên đặc biệt lo lắng, lại thêm màn biểu diễn màu sắc trước mắt khiến cô tăng thêm sự ghê tởm.

Nhịn một hồi nhưng nhịn không được mà quay qua nói với Quân Ân ngồi ở ghế lái "Lão Quân Ân! Làm ơn chạy chậm chút, tôi lo lắng tính mạng mình gặp nguy cơ!"
Quân Ân buồn phiền đáp lại "Cô nghĩ đi chậm thì có chạy qua được không? Không bị chúng lấy thi thể đè chết mới lạ đó!"
Lý Tinh thật sự không cãi lại anh ta, trong tình cảnh hiện tại thì lời anh ta nói không có sai.

Nhưng mà cảnh tượng trước mắt đối quá đỗi thách thức đối với một cô gái, cô quyết định quay đầu nhìn cảnh đẹp phía sau lưng mình.


Ở hàng ghế sau là Thẩm Dục ôn nhu và Sở Nhiên trầm mặc, chẳng biết tại sao nhưng từ sáng sớm khi bọn họ lên đường thì hắn liền nằm im bất động như đang ngủ vậy.

Nhìn từ thể trạng cùng chế độ sống của Sở Nhiên, Lý Tinh có hơi lo lắng hỏi Thẩm Dục "Anh Thẩm, anh Sở ngủ cũng sắp tám tiếng rồi, chắc là không sao chứ?"
Thẩm Dục lắc đầu nói "Cậu ấy không phải ngủ."
Không biết tại sao, nhưng y cảm nhận được sự dao động kì lạ nào đó xung quanh Sở Nhiên, y chắc chắn hắn lúc này không phải đang ngủ.

Chất lượng giấc ngủ của hắn rất tệ, khkkng thể nào sẽ ngủ lâu như thế được.

Nghe y nói, Lý Tinh đột nhiên nổi lên tò mò "Để em nhìn thử xem."
Cô tập trung tinh thần lực vào hai mắt nhìn Sở Nhiên, trong nháy mắt tầm mắt cô có chút thay đổi, xung quanh thanh niên an tĩnh nằm đó là rất nhiều sợi tơ tinh thần lực cô thấy lần trước, lúc này chúng đang điên cuồng vươn ra ngoài.

Cô nhìn theo hướng sợi tơ thì thấy chúng bắt lấy một tang thi, ánh sáng xám im lặng nằm trong đầu tang thi giống như bị sợi tơ hấp thu mất mà dần nhạt đi rồi tan biến, tang thi sau khi mất đi ánh sáng xám kia cũng như mất đi năng lượng mà ngã xuống.

Quay lại nhìn Sở Nhiên, Lý Tinh thấy được ánh sáng xám kia dung nhập khắp nơi trong cơ thể hắn, ánh sáng màu bạch kim hội tụ trong đầu cũng sáng hơn một chút.

Thẩm Dục thấy cô hết nhìn hắn lại nhìn tang thi ngoài xe, qua một vài lần thì y nghe thấy cô bật thốt "Em biết rồi! Anh Sở đây là đang ăn!"
Y khó hiểu hỏi cô "Ăn? Cậu ấy ăn cái gì?"
Lý Tinh tròn mắt lắc đầu đáp "Không biết."
Rõ ràng là cô không muốn nói, nhưng y cũng không ép hỏi, dù sao mỗi người đều có bí mật của riêng mình, không ai thích bí mật của mình bị người khác tra xét.

Bên kia Quân Ân thấy cô đã nhìn xong rồi thì nói "Phía trước chính là Bác Sơn rồi."
Tang thi xung quanh thưa thớt đi một chút, quan cảnh xung quanh không chỉ còn mỗi đồng lúa hoặc vườn cây trải rộng nữa mà bắt đầu xuất hiện thêm những gian hàng, quầy hàng bày bán nông sản.

Những sợi tơ tinh thần lực của Sở Nhiên đang cuốn lấy năng lượng của tang thi mà hấp thu, đột nhiên nó không chịu sự khống của hắn bắt đầu thu những nông sản kia vào không gian.


Cái gì bầu bí rồi cái gì táo lê hoa quả rau củ, chỉ cần chưa dính bệnh độc trên cơ thể tang thi đều bị thu vào không gian.

Sở Nhiên vốn an ổn nhắm mắt trông đặc biệt nhu hòa đột nhiên cả người khí tức âm trầm, hắn buồn bực mở mắt ra làm Thẩm Dục chú ý đến.

Y quan tâm hỏi "Cậu làm sao vậy?"
Liếc nhìn tang thi vẫn còn là nhân loại bên cạnh, tâm tình của Sở Nhiên lại càng thêm buồn bực, hắn đem một quả bí đỏ to nèm vào lòng đối phương như trút giận, rất không để ý linh hồn của mình đã ba mươi bảy tuổi.1
Đỡ lấy quả bí đỏ, Thẩm Dục ngạc nghiên nhìn hắn, đây là muốn ăn canh bí đỏ hay súp bí đỏ?
Đặt quả bí qua một bên rồi hỏi hắn "Cậu muốn ăn món gì, đợi đến tối chúng ta tìm được nơi dừng chân thì tôi sẽ làm."
Mí mắt co rút một trận, Sở Nhiên rất muốn đem thùng táo mà tinh thần lực thoát ly khống chế của mình nện vào đầu y, đợi ngất rồi đem ra ngoài cho tang thi cắn một cái biến thành tang thi ngoan ngoãn.

Lý Tinh qua gương chiếu hậu nhìn quả bí đỏ, cô ồ lên một tiếng rồi góp vui nói "Quả bí này được trồng thật tốt nha."
Xong cô lại quay qua hỏi Quân Ân "Lão Quân, chúng ta có thu thập bí đỏ sao? Sao tôi lại không biết vậy?"
Quân Ân đang tập trung lái xe cũng phân qua đây một chút sự chú ý, anh ta lắc đầu đáp "Chưa hề thu qua.

Vật tư chúng ta lấy đều là thực phẩm ăn liền, nước uống và xăng dầu.

Ai rảnh rỗi mà đi thu thứ rau củ mau hư thối lại không no bụng này chứ."

Sở Nhiên thầm nghiến răng, hắn thật muốn dùng tinh thần lực khống chế ba kẻ này tự đánh mình một trận, nhưng đột nhiên từ những sợi tơ tinh thần lực truyền đến, hắn cảm nhận được phía bên cạnh, trong vườn cây ăn trí có thứ gì đó đang tiến đến với một tốc độ nhanh đến đáng kinh ngạc.

"Có thứ gì đang tiến đến." hắn lên tiếng cảnh báo.

Nhưng thứ kia thật sự rất nhanh, bọn họ vừa nhấc lên cảnh giác thì có một vật thể đánh đến, nó dài đến hơn mười mét, thô to như bắp đùi lực sĩ.

Trần xe rắn chắc bị đánh đến lõm xuống, bánh xe bị ép đến nổ trượt dài trên đường nhựa phát ra tiếng kêu chói tai.

Thứ kia nhanh chóng lui lại, nó cẩn thận quan sát chiếc hộp sắt lớn xem tiếp theo nên tấn công từ nơi nào.

Cũng bởi vì nó im lặng bất động, cố gắng ẩn đi thân mình to lớn để quan sát con mồi, cũng bởi vậy bọn họ mới có thể thấy rõ thật thể đó là gì.

Vật kia là một con rắn to đến bất ngờ, từ hình dáng đầu thì đây không phải rắn độc, nhưng lớp vảy lại là màu lục thẫm ánh lên ánh bạc lạnh lẽo..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương