Tần Hàn Vũ trầm mặc ngồi xuống, trong mắt phượng tràn đầy hối hận.

Đúng vậy, cha nói không sai, với tính tình của Bảo Bảo, chuyện con bé đã quyết định, không phải bọn họ cứ phản đối là có thể chi phối.
Tần Hàn Vũ có chút suy sụp tinh thần: "Cha, Bảo Bảo có thể gặp nguy hiểm hay không?"
Tần Hàn Mạt cũng có chút sốt ruột: "Đúng đấy cha, nếu không chúng ta đi tìm em ấy đi, chúng ta đi cứu em ấy.

Đó là ổ Zombie đấy, một mình em ấy sao có thể tùy tiện đi như thế chứ, chỗ đó vô cùng nguy hiểm."
Tần Miễn nhíu lông mày, quát lớn một tiếng: "Con bình tĩnh lại đi! Nhất Nhất đi rồi, vậy thì chúng ta liền tin tưởng con bé.


Hơn nữa, mấy người chúng ta đều đi không phải là tự tìm đường chết à? Huống chi, nếu chúng ta thật sự đi, ngộ ngỡ làm bại lộ Nhất Nhất thì sao bây giờ?"
Tần Hàn Mạt bị Tần Miễn quát lớn, lại nghe ông nói ra điểm mấu chốt, đầu óc dần dần thanh tỉnh.

Đúng vậy, bọn họ đi có thể làm được cái gì chứ, có khả năng còn liên lụy đến Nhất Nhất.
Bầu không khí có phần ngột ngạt, Tần Miễn thở dài: "Hiện tại chuyện duy nhất chúng ta có thể làm, đó là chờ."
Vân Hoán cụp mí mắt xuống, đôi mắt đào hoa thâm trầm sâu kín, bên trong dường như có thiên quân vạn mã gào thét, lại tựa hồ như không có gì cả.
Tần Nhất, em đúng là tàn nhẫn, cái gì cũng đều tính tới, biết anh sẽ cố kỵ an nguy của cô mà không dám manh động, tùy tiện đuổi theo.
Tốt, rất tốt.
Truyện được đăng tải trên trang truyenhd1.com @thanhty1412
Bên trong lều bạt, Tần Nhất đi theo Tiểu Tứ và Trạch Ninh ra ngoài, nghe nói là Zombie Vương Thanh Tuyệt cho gọi.
Tần Nhất cúi đầu, bắt chước Tiểu Tứ cung kính đi theo sau Trạch Ninh.
Tiểu Tứ từng nói, Zombie Vương Thanh Tuyệt rất coi trọng cấp bậc, bọn hắn là người hầu của Trạch Ninh thì phải đi ở phía sau Trạch Ninh, không thể vượt mặt.
Mặc kệ bọn hắn ở sau lưng Zombie Vương nháo như thế nào, ở chung như thế nào, nhưng khi đến trước mặt Zombie Vương, nên giả vờ vẫn phải giả vờ.
Tần Nhất đi theo sau Trạch Ninh tiến vào lều bạt lớn nhất, Zombie Vương Thanh Tuyệt đang từng ngụm từng ngụm gặm một cánh tay của con người, không sai, chính là cánh tay của con người.

Tần Nhất lặng lẽ rủ mắt xuống, giống như không có chuyện gì phát sinh.
Ngồi bên cạnh Thanh Tuyệt là tiến sĩ Lâm ưu nhã, hắn cũng đang dùng bữa sáng, là sandwich ngon miệng, A Sâm đứng phía sau mặt không biểu tình.
"Thỉnh an Vương." Trạch Ninh rút đi vẻ đơn thuần vô tội, khuôn mặt Zombie căng thẳng, nghiêm túc mà băng lãnh.
"Ừ, đứng lên đi, mau ngồi xuống." Thanh Tuyệt cũng không có dừng lại, nhìn thoáng qua Trạch Ninh, sau đó tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Trạch Ninh đi đến chỗ ngồi phía dưới vị trí của Thanh Tuyệt ngồi xuống, Tần Nhất và Tiểu Tứ cúi đầu đứng ở sau lưng hắn.
Thanh Tuyệt gặm hết một nửa cánh tay, lúc này tốc độ mới chậm lại, hắn hài lòng nhìn thoáng qua Trạch Ninh đang ngồi đoan đoan chính chính, tùy ý nói: "Trạch Ninh, ăn chưa? Muốn cùng ăn không?"
Trạch Ninh đã là Zombie biến dị cấp chín, chẳng mấy chốc sẽ trở thành Zombie Vương, trở thành anh em của hắn.
Đúng vậy, là anh em.

Giữa Zombie Vương với nhau đều là anh em, bọn hắn không theo huyết thống, mà theo đẳng cấp, mỗi con Zombie Vương đều có lãnh địa của mình.
Cho nên so với cái các con Zombie khác, Thanh Tuyệt đối xử với Trạch Ninh tốt hơn rất nhiều.

Trạch Ninh có chút cảm kích nhìn Thanh Tuyệt: "Vương, không cần, ta đã ăn rồi."
Trạch Ninh từ chối.
Thanh Tuyệt cười lớn: "Ngươi đứa nhỏ này, vẫn là không ăn vô thịt người, cũng không biết là cái tật xấu gì."
Sau đó hắn cũng không cưỡng bách Trạch Ninh, tiếp tục ăn.
Tần Nhất thành thành thật thật làm người trong suốt, nhưng trong lòng đã chấn động sóng to gió lớn.
Người kia, người mặc áo khoác dài màu trắng, người đàn ông ưu nhã lịch sự, chính là kẻ thù đời trước của cô, tiến sĩ Lâm.
Gặp lại tiến sĩ Lâm, Tần Nhất cho rằng mình sẽ nhịn không được động thủ, liều lĩnh muốn xông lên gϊếŧ hắn, cho dù là đồng quy vu tận..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương