Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược
Chương 52: Lại xuất phát

“Keng —— ”

“Keng leng keng bịch —— ”

“Keng keng keng keng ——” thanh âm không dứt bên tai, hai cái đầu tựa vào nhau của hai người cũng không có cảm nhận được đau đớn trong dự kiến. Ngẩng đầu thì nhìn thấy một tầng dây leo rậm rạp bao quanh hai người vô cùng kín kẽ, xuyên qua khe hở có thể ngó thấy tình cảnh một tầng lá chắn băng tận cùng phía ngoài bị vảy đâm tới khiến băng vụn bay loạn xạ.

Đã quên còn có hai sự trợ giúp.

Đối với loại hành động theo thói quen luôn ân ân ái ái này của anh họ cùng chị dâu thì nên lựa chọn không nhìn thấy. Kiều Viễn cùng Thẩm Lộ xác nhận hai người không bị gì, toàn thân lập tức tập trung vào chiến đấu.

Chẳng ai nói bọn họ không tuân thủ quy tắc.



Thẩm Sâm cùng Mục Siêu chẳng còn gì bận lòng hai người hợp lực kéo thứ loang loáng nọ bên trong thân rắn ra.

Là giấy? Ngón tay Mục Siêu dẫn đầu chạm đến đến thứ bị luồng điện bao bọc. Cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Sâm. Không cần ngôn ngữ, hai người cùng nhau, năng lực sấm sét trên tay Thẩm Sâm bao quanh trên tay hắn, tay hắn lại che trên tay Mục Siêu. Hai người góp sức kéo thứ đó ra từng chút từng chút.

Cự xà giãy dụa càng thêm dữ dội, thậm chí còn không thèm đối phó Thẩm Lộ cùng Kiều Viễn cứ quấy nhiễu nó, muốn uốn thân cắn Mục Siêu cùng Thẩm Sâm.

Mục Siêu gắng sức ra kéo tờ giấy ra ngoài, nhưng trong thân rắn như có lực lượng nào đó chống lại bọn họ. Cậu có thể nhìn thấy ánh sáng trắng nhè nhẹ từ chỗ miệng vết thương vỡ ra kia.

Cái bồn máu mang theo mùi tanh hôi của cự xà đã tới trước mặt, một thân cây bén nhọn vọt lên từ dưới đất, thình lình xuyên qua đầu cự xà, xuyên chặt qua cặp hàm của nó.

Cự xà bất hạnh chẳng thể nhúc nhích. Ánh sáng đỏ trong đôi mắt như chậu rửa mặt kia dường như tràn ra. Hung thần ác sát. Mà cố tình hai người bị nó nhìn lại không hay biết. Còn đang dùng sức ra kéo ra ngoài khiến nó đau đớn tột cùng.



“Lấy ra rồi!” Đó là một mảnh giấy, mặt sau giấy là những sợi tơ nối tiếp chằng chịt, bởi vì lôi kéo mà căng ra thẳng tắp.

Mục Siêu lập tức giơ lên đường đao, một đao chặt đứt đám tơ nọ.

Cự xà chợt giãy dụa một chút, bất động.

Mục Siêu xem giấy trong tay, đó là hình một người, bên trên có tài liệu màu đỏ theo chữ viết Yamato, hơn nữa đã rách tung toé.

X: Yamato, tên được đặt theo vùng đất nay là tỉnh Nara của Nhật Bản, là một thiết giáp hạm của Hải quân Đế quốc Nhật Bản trong Thế Chiến II, và là soái hạm của Hạm đội Liên hợp Nhật Bản. Nó là chiếc dẫn đầu trong lớp thiết giáp hạm mang tên nó.

“Nếu phiên dịch ra thì…” Kiều Viễn vuốt cằm, chỉ thấy ba người đều nhìn mình chằm chằm. “Tôi có biết tiếng Nhật đâu. Mấy người dòm tôi làm giề?” Bị đánh!

Thế anh còn ra vẻ cao thâm làm mọe giề hả?



“Cứu… Cứu tôi…” Thanh âm già nua khàn khàn truyền đến.

Bốn người nhìn về phía phát ra tiếng kêu.

Chỉ thấy nhà giam nhỏ vốn được đại xà vây quanh lúc này không còn nữa, thân rắn xụi lơ trên mặt đất, dần dần xơ cứng, hiện ra tảng đá màu xám trắng xám trắng.

Sơn Điền nằm ở giữa vòng đá đó. Nếu không phải vị trí chẳng đổi. Người ta thấy gã còn có thể cho rằng người này không phải Sơn Điền.

Mái tóc ngắn vốn đen nhánh giờ đây đã trắng như tuyết, khuôn mặt tuấn tú hiện giờ lại nếp nhăn chồng chất, thân thể trẻ trung cũng gầy trơ xương như củi khô. Ánh mắt gã thẳng tắp chăm chăm nhìn bầu trời đêm. Môi khô khốc hé mở, cuối cùng chỉ có hai chữ “Cứu tôi”.

“Vảy.” Bọn họ nhìn trên người Sơn Điền, vảy kia lan theo cổ bò đầy cằm.

“Không cứu.” Mục Siêu banh mí mắt của gã nhìn coi, lại gõ gõ lên thân thể gã. “Biến chất rất nghiêm trọng. Cho dù cứu cũng không sống được mấy ngày.”

Một người đang tốt, đột nhiên biến thành như vậy. Tất cả mọi người nghi hoặc khó hiểu. Bất quá bốn người vẫn là đứng dậy.

“Bốn vị đã bận rộn giúp chúng tôi.” Phác Dũng Tuấn không biết từ khi nào đã trèo xuống khỏi nóc nhà. Hắn mang theo đám trai gái tiến đến bất chấp mà làm quen. Nơi đóng quân đã bị hủy, bọn họ so với ai khác đều vội vàng hơn. Mà trong mắt đám người Hoa quốc nửa đường đi theo họ đã trở nên xa lạ rét căm căm. Phác Dũng Tuấn biết đại thế đã mất, thầm than không thể thả đám người họ rời đi.

“Nếu chúng tôi cứu mấy người, vậy thì có một yêu cầu, không biết Phác tiên sinh có đáp ứng hay chăng.” Tay Mục Siêu đã bị luồng điện vừa nãy biến thành đen thùi. Tay Thẩm Sâm cũng không tốt hơn tý nào. Kiều Viễn đang ở cúi đầu trị liệu cho hai người. Hình ảnh này nhìn có chút buồn cười, nhưng không ai cười nổi.

Phác Dũng Tuấn cảm thấy bản thân không có gì để cho, lập tức hiên ngang lẫm liệt nói: “Được.”

“Thả người Hoa quốc đi, chỉ cần bọn họ muốn.” Vết thương trên tay khá ổn, mà linh khí trong trong thân thể lại đang đụng nhau loạn xà ngầu. Đây là do cậu còn chưa tiếp thu hoàn toàn tác dụng phụ nước không gian mang đến.

“Này…”

“Tuy rằng dị năng chúng tôi khi nãy tiêu hao khá nhiều, nhưng ngài đây tựa hồ vẫn còn coi thường thực lực của bọn tôi?”

“Nào có nào có…” Phác Dũng Tuấn chỉ đành phất tay, làm cho đám người muốn rời khỏi đi qua một bên. Vì vậy, đội ngũ của gã hụt đi nửa nhân số.

Mục Siêu nhún vai, xoay người muốn đi.

“Vì sao, họ rõ ràng chẳng chút khách khí với các vị, họ cũng không yêu tổ quốc!” Phác Dũng Tuấn hô to ở sau lưng bốn người.

Mục Siêu không trả lời gã. Rời khỏi nơi này.



Phác Dũng Tuấn nhìn hỗn loạn đầy đất, hung hăng đạp một cước vào Sơn Điền nằm trên mặt đất không biết sống chết, giận dữ đùng đùng đi vào trong. Gã đã có thể tưởng tượng lửa giận muốn đánh người của anh trai gã cùng chất vấn bên phía Yamato!

“Phác đội trưởng. Sơn Điền đội trưởng giờ sao đây?”

Phác Dũng Tuấn lúc này đang thời điểm phiền lòng, vung mạnh tay lên: “Làm gì nữa? Quăng ra cho tang thi!” Gã vốn còn chút lý trí cùng suy nghĩ, nhưng nhớ tới ánh mắt khinh bỉ của Thẩm Lộ đứng sau Mục Siêu vừa rồi, lý trí của gã hoàn toàn tiêu sạch!



Hơi thở Sơn Điền yếu ớt mỏng manh, bị người ta nâng đi, gã vốn cho rằng là vào phòng, nhưng ai ngờ càng chạy càng hẻo lánh… Gã tựa hồ biết vận mệnh của mình, kích động giãy dụa.

Nhưng vốn chẳng còn chút khí lực lại bị rút sạch Sơn Điền sao có thể là đối thủ của bốn tên cao to?

“Bịch” gã bị ném. Tiếng ô tô rời đi cùng với thanh âm gió lạnh gào thét bên tai. Sơn Điền tuyệt vọng trợn to mắt. Gã đã rõ kết cục bản thân.

Trên đất là tuyết đọng lạnh như băng. Sơn Điền hô hấp cũng trở nên có chút sức sống. (X: chắc ý ở đây là hồi quang phản chiếu)

Tang thi khó khăn tìm được thức ăn dần dần vây tới. Móng tay sắc bén cắt rạch quần áo gã, khoang miệng tanh tưởi với răng nanh bén nhọn kéo xuống từng khối từng khối thịt trên người gã. Máu, rất nhanh tràn lan trên nền tuyết.

Sơn Điền trong cơn thống khổ, nhìn từng cụm mây gọp vào nhau nơi không trung.

Có hay chăng, người kia trước khi chết cũng như thế này? Không, hắn chắc rất hận gã… Sơn Điền nghĩ. Trong đầu hiện ra rất nhiều chuyện.

Người kia cao hơn gã, bộ dạng cũng tuấn nhã hơn gã, người anh trai so với gã tiếp thụ thuật pháp Âm Dương Sư tốt hơn rất nhiều… Trong nhà ai ai cũng khen hắn… Mà bản thân Sơn Điền, là một kẻ thất bại được việc không đủ bại sự có thừa … Tai họa bùng nổ, anh trai vì cứu gã, dùng hết thuật lực, còn gã, lại đẩy người đàn ông đó vào miệng cha mẹ đã biến thành tang thi … (X: thuật lực - năng lực thuật pháp, giống tinh thần lực hay năng lượng dị năng ấy) (X: ngao, có mùi huynh đệ văn)

Thần thức duy nhất của gã, cũng là anh trai lưu lại, do đó, nó không hoàn toàn chấp nhận gã.

Thuật pháp của gã, cũng là anh trai dạy cho, bởi vì gã vô dụng, nên trong gia tộc không ai muốn dạy cho gã những thứ đó.

“Tiểu Sơn, đại xà về sau là của em.” Người kia ôn nhu cười.

Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của anh trai, nhớ tới bản thân chật vật trốn ở góc phòng…

Qủa thực, giống như Mục Siêu nói, Sơn Điền chỉ là kẻ nghiệp dư. Nhưng gia tộc của gã đến lúc nay người có thể dùng thuật pháp cùng thần thức, chỉ có gã.

Anh trai… Em đến tìm anh, em sẽ thừa nhận toàn bộ sai lầm của mình với anh.

Thân thể dần dần lạnh như băng… Cơ thể Sơn Điền bị cắn xé chẳng ra hình ra dạng rốt cuộc cứng ngắc. Nhóm tang thi thấy thức ăn không còn tươi sống. Từ tốn rời đi. Chỉ còn lại bộ khung xương không trọn vẹn chẳng còn linh hồn.



Mục Siêu ra khỏi nơi ở của người Triều Tiên, thân thể rốt cuộc không chịu nổi linh khí cứ tùy ý loạn xạ va đập, lâm vào hôn mê.

Thẩm Sâm tiếp được thân thể cậu ngã xuống. Cách nơi họ ở còn một khoảng, cõng Mục Siêu lên lưng, ba người thong thả đi bộ trên nền tuyết đọng.

Đại chiến qua đi mỏi mệt lập tức tràn ra. Thẩm Lộ vừa đi vừa hà hơi. Thật vất vả trở lại nơi ở. Dùng chút sức còn lại mà nhảy, bốn người lặng im trở về nơi ở của mình.

Tuyết, lả tả hạ xuống. Che lấp của dấu chân ba người, chôn vùi những thi thể không trọn vẹn kia, giấu đi tất cả những bí mật.



Tô Viện Tô Hàng cùng Tần Miên tuy rất lo lắng cho Mục Siêu, nhưng vẫn ôm Phi Ly đi lưu lại không gian cho hai người.

Phi Ly trước khi đi, đưa chiếc vòng cổ lúc trước người cây cho mình bản thân vẫn luôn đeo trước ngực đặt lên bụng Mục Siêu, tay nhỏ cách vòng cổ xoa xoa bụng Mục Siêu, rồi với khuôn mặt đầy vẻ khốn đốn cùng lo lắng bị ôm ra ngoài.

Mọi người vừa đi, Thẩm Sâm lập tức đưa Mục Siêu tiến vào không gian.

Nguyên nhân Mục Siêu bất tỉnh hắn cũng không rõ. Đành phải thả người vào trong suối nước không gian.

Động tác của Thẩm Sâm lúc này, giống hệt hành động của Mục Siêu sau khi hắn bị tang thi cắn trước kia.



Hôm sau.

Tuyết ngừng. Người quản lý kia kích động chạy tới muốn nói cho cái đội mà gã ủy thác, đám người uy hiếp bọn họ đã đi rồi.

Mà khi gã mở cửa phòng ra, cả phòng trống rỗng không người. Trong phòng có thứ gì, vẫn còn nguyên si, không nhiều cũng chả thiếu. Người kia sững sờ đứng yên một lúc lâu. Rồi mới rời đi.



Lúc này, trên nền đất tuyết có dấu vết của hai chiếc xe chạy qua.

“Chị dâu, anh không sao thiệt chứ?” Thẩm Lộ đưa cho Mục Siêu nằm ở ghế sau một quả táo, bị Thẩm Sâm trừng mắt liền rụt về.

“Nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là chị dâu a a a a a a!” Mục Siêu trung khí mười phần, căn bản không hề giống người có chuyện. Chẳng qua vừa rống xong, cậu giật giật thân mình, lập tức ôm lấy thắt lưng kêu to “Ôi chao đau đau”. (X: trung khí, khí tích ngây dạ dày, có tác dụng hỗ trợ tiêu hóa thức ăn và đ cho cơ thể)

Thẩm Sâm tuy đau lòng nhưng cũng không có cách.

Hôm qua ở không gian, Mục Siêu ngâm mình khá lâu thì đột nhiên mở mắt, hắn kéo người ra ngoài, thì trông thấy một mảng bầm đen trên người Mục Siêu. Nhìn rất kinh khủng. Dọa Thẩm đại đại sợ ngây người.

Bởi vì không biết xương cốt Mục Siêu ra sao, nên Thẩm Sâm nghiêm lệnh cấm cậu trừ nằm thì ngưng mọi hoạt động. Cho dù bản thân Mục tiểu gia là bác sĩ vạn lời giải thích cũng không dao động được quyết tâm của Thẩm đại đại.

“Nè, A Sâm, em thật sự không có việc gì mà.” Mục Siêu cực kỳ buồn bực. Xương cốt của cậu trên cơ bản đều mọc lại rất tốt, chẳng qua thương tích trên người nhìn có chút (?) dọa người. Chẳng biết vì méo gì mà nước không gian không chữa lành luôn ngoại thương của cậu ôi chao… Bất quá hôm qua khi hết hôn mê bụng có cảm giác nóng nóng.

Nhớ tới Thẩm Sâm nói về động tác của Phi Ly. Hứng thú của cậu đối với cái vòng cổ chỉ tăng không giảm. Nhưng mà đó là đồ riêng của con trai nha…

Bởi vì chuyện hôm qua; ba người Thẩm Sâm, Thẩm Lộ cùng Kiều Viễn thay nhau lái xe. Tần Miên thì chủ yếu lái xe có mấy đứa nhỏ.

Lúc này bọn họ đang đi về hướng căn cứ Tây Bắc. Rốt cục phải tới cái căn cứ đó. Quanh quanh lượn vòng, vậy mà tiêu tốn nhiều thời gian ở trên đường như vậy, nhớ đến kế hoạch trước khi mạt thế chưa bùng nổ của mình cùng Thẩm Sâm, lại nhìn hiện tại, thiệt muốn cười bản thân.

Không biết vì sao lại nhớ tới lúc trước, chung quy nó cực kỳ nhàm chán… Mục Siêu nghĩ ngợi rồi nhắm mắt lại. Mơ thấy một số chuyện. Mộng thấy rất nhiều người. Mơ thấy rất nhiều giả sử…

Lúc tỉnh dậy, đã là giữa trưa, mặt trời treo cao trên không trung. Nhìn qua thiệt ấm áp, nhưng nếu mở cửa kính xe, vẫn là một cỗ khí lạnh.

Vì thương thế của Mục Siêu, mọi người cố ý thả chậm tốc độ xe. Cho nên ở Mục Siêu dưới tình huống không biết gì, thời gian họ đi căn cứ Tây Bắc lại tiếp tục kéo dài.



Tìm được một thôn trang nhỏ bỏ hoang. Nơi này đã không còn ai. Không để tâm Tô Hàng tra xét, mọi người tản ra khắp nơi tìm kiếm, đều nhận rõ đây là cái thôn không người.

May mắn còn nồi bát này nọ. Liền nấu tuyết thành nước tráng sơ qua, lại dùng nước sạch rửa lần nữa, Tô Viện mới bắt đầu nấu cơm.

Không biết thôn này bị bỏ hoang bao lâu, trên giường bám đầy một tầng bụi. Mọi người chỉ có thể ăn cơm trên mặt đất. Chỉ có một mình Mục Siêu được dọn dẹp riêng ra một chỗ nằm. Kiều Viễn ở bên cạnh cậu thả thực vật ra vây thành một cái gường còn cậu nằm bên trong.

Tô Viện hầm một ít canh xương, nguyên liệu là do Mục Siêu cung cấp.

Tiếc rằng dù bản thân giải thích thật sự chẳng có gì nhưng hổng ai chịu tin, Mục Siêu đành phải uống cạn canh xương hầm mà cậu cảm thấy cực kỳ lãng phí kia.

Biện pháp hồi phục tốt nhất chính là nghỉ ngơi. Nếu như có thể, Thẩm Sâm muốn để cậu một mực nghỉ ngơi luôn ở chỗ này. Nhưng mà Mục Siêu kiên quyết hông chịu, hơn nữa còn lấy sinh hoạt XX về sau ra uy hiếp.

Thẩm đại đại bất đắc dĩ, chỉ đành thỏa hiệp. Nhưng trong lòng lại phun tào: cái người rõ ràng mỗi lần nói hông được thế mà luôn quấn quýt lấy mình cứ kêu lên em muốn …

Mục tiểu gia như cảm nhận được bất mãn từ Thẩm đại đại, cũng biết hắn vì cớ gì mà bất mãn. Đỏ mặt, ngay đến cả dái tai cũng hồng thấu.



Một buổi chiều, không có chút xóc nảy, Mục Siêu nhàm chán nằm, cậu cảm thấy lưng mình ngứa râm ran! Còn chân nữa! Cũng tê luôn QAQ Thẩm bạch si là đồ xấu xa.

Bữa chính giờ chiều của Mục Siêu vẫn là canh xương hầm. Sau đó là các loại rau củ lưu thông máu huyết ứ bầm này nọ. Mặc dù có chút khó chịu, nhưng vẫn ăn sạch sạch sẽ sẽ. Ngay cả chút thịt trên xương cậu đều cắn tới sạch loáng bóng.

Nhưng cậu cũng đã có thể đoán trước tương lai của mình… Cho dù tay nghề Tô Viện siêu tốt, uống canh xương hầm mấy ngày cậu cũng chịu không nổi nha. Muốn ăn cái khác QAQ đây chính là ngược đãi bệnh nhân, các người đúng là đồ khốn tàn bạo oa oa oa.



“Chị dâu, em có chút chuyện muốn hỏi anh nè.” Thẩm Lộ rốt cục thừa cơ Thẩm Sâm đi gác đêm. Đè thấp tiếng nói xuống, vừa lúc nghiêng người có thể thấy Mục Siêu.

Đã vô lực phun tào với xưng hô “chị dâu” này, Mục Siêu chỉ có thể gật đầu ý bảo cậu ta hỏi đi. (X: phun tào – nôn máng, ý nói trong lòng thầm khinh bỉ rủa xả người khác)

“Anh khi đó, tại sao lại muốn đám người Triều Tiên thả người Hoa ra?” Vấn đề này từ khi ra khỏi miệng Mục Siêu thì cậu ta vẫn luôn thắc mắc, chẳng qua không có thời gian.

Mục Siêu trầm ngâm, nói: “Tôi cũng không biết.”

“Đây là đáp án chó móe giề. Chị dâu xấu xa quá đê ~” Thẩm Lộ giả bộ thẹn thùng.

Mục Siêu tỏ vẻ hình ảnh đẹp ghê cậu không dám nhìn.

Nhưng tại sao chứ? Cậu cũng quên mất tiêu rồi. Chỉ là cảm thấy những người đó nếu tỉnh rồi. Thì nên rời khỏi đó. Vì người Triều Tiên muốn dùng nhân tình đến trao đổi với quốc gia thì cũng đâu thể nào thích ngươi được.

Đây hẳn là tấm lòng của mọi người Hoa đê. Tâm đồng bào.

Có lẽ, quay về, sẽ thay đổi… Nói không chừng thôi?

Mục Siêu nhìn mí mắt Thẩm Lộ bắt đầu đánh nhau, bộ dáng lập tức muốn ngủ thiệt mắc cười. Nhớ tới giấc mơ mà mình mộng thấy … Thôi kệ vậy.

Tác giả có chuyện muốn nói: muốn viết phiên ngoại về mộng kia.

Đoán coi nhìn thấy gì?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương