Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược
Chương 5: Ngẫu ngộ (hội ngộ ngẫu nhiên)

Ra khỏi thôn nhỏ, cách B thị nơi mà họ muốn đến còn một đoạn đường rất xa, trên đường bọn họ phải qua P thị, là một thành thị không quá lớn, dân cư ít. Mà Thẩm Sâm đề nghị đến làng du lịch cách P thị khá xa, bởi vì người sống sót của P thị chạy trốn, nhất định sẽ lực chọn nơi đó, nhiều người sẽ dễ cho họ cùng nhau hành động, hệ số an toàn tương đối cao.

Mục Siêu cùng Thẩm Sâm thay phiên nhau lái xe. Tuy rằng dẫn theo hai đứa nhỏ, nhưng là hai đứa con nít ăn uống so với gà con còn muốn ít hơn, đụng tang thi cũng im hơi lặng tiếng, trực tiếp giết chết, tuy lần đầu tiên nhìn Mục Siêu cùng Thẩm Sâm moi từ trong đầu tang thi ra cái tinh thể gì đó khiến cả ngày hai đứa không ăn nỗi cái gì. Tô Hàng hiện giờ tuy rằng còn nhỏ, nhưng mà cũng đã chém qua được mấy con tang thi. Người thì không thể nhìn bề ngoài được đâu ╮(╯▽╰)╭

Dọc theo đường đi bọn họ tương đối yên bình, mỗi lần Tô Hàng đều chọn đường ít tang thi mà chỉ, tận thế bùng nổ chưa đến một tuần, trên đường đã hiếm thấy có người sống sót. Dù sao đường bọn họ đi cũng là đường mà rất ít người chọn để qua lại.

Mỗi lần xử lý tang thi xong, một lớn hai nhỏ sẽ xuống xe nhặt tinh thạch, sau đó ở trên xe hấp thu cho đến khi bão hòa. Cho dù tiêu hao nhiều như thế, nhưng tinh thạch trong tay bốn người họ càng lúc càng nhiều, Mục Siêu bất dắc dĩ lấy một nửa ném vào cái ao trong không gian, nào ngờ sương trắng trong không gian tựa hồ từ lúc cậu đem tinh thạch ném vào liền có dấu hiệu lui bớt, mỗi ngày đều lộ ra một chút chỗ mới mẻ.

Đối với dị năng không gian của Mục Siêu, năng lực tiếp thu của hai chị em thập phần cường hãn, Mục ca cùng Thẩm ca cũng vui sướng bớt lo hơn.

………

“Mục ca, phía trước có người.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hàng cứng ngắc, nhìn Mục Siêu mà rối rắm,cái đứa nhóc với khuôn mặt mềm mềm manh vô cùng, luôn luôn ngượng ngùng kia đâu rồi hả? Thế nào mà càng ngày càng giống Thẩm Sâm vậy trời?

“Có bao nhiêu người?”

“A, nghe không rõ lắm, khoảng hai mươi gì đó, đang ở phía trước, nhưng nếu như đi đường vòng qua thì tương đối nguy hiểm.” Tô Hàng chỉ về phía trước, “Nhưng mà….. Những người đó có vẻ không quá thân thiết với nhau, em nghe có tiếng phụ nữ khóc, một số người đang mắng cô ấy.”

Mục Siêu nhún vai, đây là hiện tượng bình thường. Phụ nữ thì cho dù ở mạt thế hay thế giới lúc trước thì đều là đại diện cho sự yếu đuối, nhưng có đôi khi phán đoàn này có thể sẽ vì đàn bà mà phần thắng có cơ hội rất lớn. “Chúng ta liền đi đến đó đi, mọi người hôm nay đánh tang thi cũng khá lắm~ tinh thạch cũng đã đủ để chúng ta dùng.” Kỳ thật mục đích của Mục Siêu làm khiến cho hai đứa con nít dính chút nhân khí (ý ở đây là tính cách phẩm chất của con người), chúng luôn đi theo hai người họ nên chưa từng thấy qua lòng người, ở mạt thế chính là trí mạng. Hơn nữa hai đứa nhỏ nhà cậu tựa hồ có khả năng tiếp thu rất tốt, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị vặn vẹo (kỳ thật thì hiện tại cũng không phải như thế à…….) (Editor: liếc mắt, đứa nhỏ nhà cậu, từ khi nào mà cậu đã có con thế hử)

Xe của Mục Siêu mười phần khiến người khác chú ý, vừa nhìn là biết là người có chuẩn bị trước rồi. Lúc này người trong đội hơn hai mươi mấy dùng một loại ánh mắt hâm mộ nhìn chiếc xe được trang bị đầy đủ kia, nhìn lại chiếc xe được chắp vá lung tung kia của mình…. Thật vô lực mà………

“Hey, người anh em, mọi người sao lại không chịu đi tới?” Mục Siêu sử dụng kỹ năng ánh sáng mặt trời, liên tục duy trì rớt máu rồi OT BUFF. (vị trí hỗ trợ tăng máu cho đồng đội, cái này ta không rõ lắm)

Mạt thế rất hiếm có người giống Mục Siêu – cả người lẫn xe đều được trang hoàng cho mình. Cho nên nhìn thấy một tên đàn ông trắng nõn như cậu mọi người có chút kinh ngạc, “Chúng tôi muốn đi P thị, tiểu ca đi cùng đường à?” Một người mập mạp nhìn có vẻ hàm hậu nói. “Chúng tôi là tập hợp người sống sót của nhiều tổ đội, tiểu ca tôi nhìn cậu còn mang theo hai đứa nhỏ, đối với hai người đàn ông trưởng thành có chút không ổn? Tốt nhất nên đi cùng bọn tôi đi.” Mập mạp sang sảng cười.

Mục Siêu do dự, quay đầu nhìn sang Thẩm Sâm, thấy hắn gật đầu, liền cũng đáp ứng. Nhóm người này thấy bọn họ đáp ứng thì thở phào nhẹ nhõm, chiếc xe đó, bốn người trên xe cũng vô cùng sạch sẽ, bọn họ liền biết bốn người này có thực lực siêu phàm, dù sao cũng sẽ không bị trói buộc. Nghĩ đến đây, có người dùng ánh mắt oán độc nhìn chiếc SUV. Mang theo người chính là gánh nặng, còn cố tình tự cho mình là bất phàm. Hừ.

…….

Sắc trời dần tối, mọi người thương lượng nếu người đã không ít thế thì liền ngủ bên ngoài một đêm, mỗi đội cử ra một người gác đêm, đội Mục Siêu ít người, lại thêm hai đứa nhỏ, sau nửa đêm liền không cần bọn họ gác đêm. Quyết định xong vấn đề mọi người ngay tại chỗ giải quyết bữa tối.

Dù sao cũng là do tạm thời tạo thành đội ngũ, mọi người tự nhiên là của ai người nấy ăn. Bất quá cũng không nhiều, trốn tới trốn lui vội vàng, bản thân mỗi người có thể đem bao nhiêu đồ vật chứ? Có ăn đồ hộp, thịt khô, kém hơn thì có bánh quy đóng gói. Nhưng mà…. Mọi người ngửi thấy trước chiếc xe được võ trang đầy đủ kia truyền đến hương thơm khiến những thứ mà mình cầm trên tay thật sự không nuốt nổi nữa.

Mục Siêu lục tìm trên xe một chập, lấy xuống hai củ khoai tây cùng mấy lát cải xanh. Từ ba lô lấy ra thêm một hộp thịt nữa. Mấy ngày hôm trước bị người trong thôn trang bắt cóc, thời điểm trốn đi Mục Siêu không chút khách khí giết chết hai con gà trong thôn, lấy đi nửa túi khoai tây mới chịu rời khỏi. Những thứ trong không gian của cậu đã sớm lớn, đều đặt trong nhà gỗ. Cải xanh là tự nhiên có thể tùy lúc lấy ra.

Điều kiện hiện tại không quá tốt, cho nên Tô Viện liền đem khoai tây, cải xanh cùng đồ hộp nấu chung với nhau, sau đó bỏ thêm mỳ vào. Thịt bò khô đóng hộp tảng ra mùi thơm phiêu lượn. Mục Siêu cùng Thẩm Sâm đều cảm thấy dạ dày mình bị Tô Viện dưỡng cho kén ăn rồi. Tô Viện xoa tay, cha mẹ cô bé luôn bận rộn công việc, cho nên nấu cơm vẫn là do cô cùng em trai làm, còn phải lưu phần cho cha mẹ nữa, vì em trai cùng cha mẹ, tay nghề của cô bé càng lúc càng tốt. Dọc theo một đường này, Mục ca cung cấp nguyên liệu làm cơm nhưng so với việc ăn ngon thì làm ăn được là ổn rồi.

“Ba!” Tiếng chén bát rớt xuống đặc biệt vang dội. Mục Siêu tò mò nhìn thoáng qua, người ngồi trên chiếc xe SUV đã bước xuống, cũng định ăn cơm chiều, mà chén bát vừa rớt là từ một cô gái trong đó. Xem ra là con gái của quan lớn nào đó. Khác với đám bọn họ luôn tỏ ra khinh thường cùng ghét bỏ, mọi người đều tự ăn phần của mình, tựa hồ đa sớm quen với loại tiết mục này.

“Tôi cũng muốn ăn giống họ! Dựa vào cái gì tôi chỉ ăn nước mỳ sợi chứ!” Cô gái đó vênh mặt hất hàm sai khiến hướng bọn Mục Siêu kêu lên: “Bên đó, đem thức ăn của các người cho tôi.”

Ây dô, cái cô đại tiểu thư nghĩ mình là cơ chứ? Mục Siêu bưng bát quay đầu lại coi như không nghe thấy, “Thôi, mau ăn đi, Tiểu Viện sao em ăn ít quá vậy? Nè, ăn thịt đi. Còn Tiểu Hàng nữa, lúc trước cũng không thể không ăn thịt chứ hả. A Sâm đừng chỉ ăn khoai tây, ăn chút đồ ăn đi, bằng không coi chừng táo bón đó!” Mục Siêu đũa không ngừng, ăn một miệng mỳ sợi rồi gắp cho ba người mỗi người một miếng thịt, cứ y như một người vợ. (Editor: đến con cũng nhận luôn rồi mừ)

Cố Giai thấy người không để ý đến cô, tức giận thét, “Nói mấy người đó! Điếc hả?”

“Nào, uống chút canh. Tay nghề Tiểu Viện quả thực đáng khen thưởng.” Còn lại nước mỳ cuối cùng cũng được chia hết sạch bách. Tô Viện được khen vô cùng ngượng ngùng.

Cố Giai thật sự tức đến điên người. Nhớ đến khi cô ở trường học, ở nhà, ai mà không cưng cô như phủng (nâng niu) thủy tinh trong tay, hiện tại cư nhiên bị bốn người lai lịch không rõ bỏ lơ! “Anh điếc hả? Tôi gọi anh sao anh không trả lời!” Cố đại tiểu thư cất bước đến trước mặt Mục Siêu, hung hăng nói.

“Hả, cô có chuyện gì?” Mục Siêu tỏ ý kêu Tô Viện đi rửa sạch nồi, bát, khoan đã, có cần thiết tìm một người hệ thủy không, chứ tẩy rửa không thì thật không tiện cho lắm. Bất quá, Tô Viện vừa đi hai bước, liền có một cô gái ngăn Tô Viện lại, tỏ vẻ một cô bé đi quá xa sẽ không an toàn,cô ta có dị năng giả hệ thủy, cùng nhau rửa thì tốt hơn. Đây là người đầu tiên trong đội ngũ đối bọn Mục Siêu tỏ ra thân thiện.

“Làm cho tôi một lần nữa tôi sẽ bỏ qua cho mấy người.” Cố Giai hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ, đối với làn da tốt cùng mái tóc mềm mại của Mục Siêu thì vô cùng ghen tị.

Mục Siêu ngáp một cái, một chút cũng không nhìn qua Cố đại tiểu thư: “A Sâm, tôi mệt quá.”

“Anh dám không nhìn tôi? Anh có biết tôi là ai không? Ba của tôi là một nhân vật lớn! Anh đắc tội tôi sẽ không có kết cục tốt đâu!” Cố Giai rốt cuộc cũng chỉ là một cô bé được cưng chiều chưa trải sự đời mà thôi, chỉ biết khoe khoang thực lực của ba mình, liền một tay cũng chẳng dám động.

“Ha ha, ba cô là một đại nhân vật? Vậy vì sao lại không mang cô cùng chạy trốn với ông ta chứ?” Mục Siêu phiền nhất là loại nhị thế tổ này (ý chỉ người giàu sang sung sướng thuộc thế hệ thứ hai trong nhà), ngu đến mức cho rằng mình là nhân vật trung tâm nhưng kết quả mỗi lần đều đưa đến là một đống tang thi. “Đừng nằm mộng hão huyền nữa, đại tiểu thư, cô thực nghĩ mình là trung tâm đấy à? Trước tận thế cô đúng là một thiên kim quý tộc, còn sau tận thế cô chính là một đứa đầu đất. Nhìn lại mình đi, mặt mày vàng vọt như thế, bao lâu rồi cô chưa tắm giặt sạch sẽ vậy? Cô xác định là đại nhân vật là ba cô còn nhận ra cô sao?” Kỹ năng lời nói ác độc của Mục tiểu gia được mở ra, lập tức khiến đối phương tuột mất nửa cây HP (máu). (ai chơi game thì biết hen, HP là cây máu đại diện của nhân vật game)

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Giai tức đến trắng bệch, “Nếu không phải tôi ra ngoài chơi, ba tôi đã sớm đưa tôi đi rồi! Ông ấy đang tìm tôi ở khắp nơi kìa!”

“Ha ha.” Mục Siêu cười cô hai tiếng, rồi hoa lệ xoay người ngủ. Lúc đi còn lôi kéo Thẩm Sâm nhà cậu theo. Bộ dáng Thẩm Sâm rất phù hợp với yêu cầu người yêu trong lòng của mấy cô gái. Mục tiểu gia cảm thấy rất áp lực nha.

Tô Hàng đã sớm ngoan ngoãn ngồi vào trong xe. Nhìn Mục Siêu phun ra mấy câu ác độc đến lạnh người, Tô Hàng căng ra khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ nhất định phải học được kỹ năng này. (editor: hắc tuyến =.=IIIII)

……….

Một đêm vô sự. Mục Siêu trong lúc mọi người ngủ thì lặng lẽ vào không gian một chuyến, múc đầy bình nước, rồi lấy thêm chút nước nhanh chóng uống. Từ khi uống nước trong không gian, hai đứa nhỏ phát triển càng ngày càng dễ nhìn. Mục Siêu nhìn cũng vui vẻ vô cùng. Theo bản năng xem nhẹ bản thân mình càng lúc càng phát triển theo xu hướng xinh đẹp nào đó.

Cậu vừa rời khỏi không gian, liền bị Thẩm Sâm ôm lấy. Khi cậu vừa vào không gian, Thẩm Sâm liền tỉnh, lướt qua chỗ trở ngại ở giữa rồi nằm xuống chỗ ngồi của Mục Siêu. Hôm nay Tiểu Mộc đầu theo bản năng thực hiện hành động “hộ thực” (bảo vệ đồ ăn) khiến nó khắc sâu trong lòng Thẩm Sâm.

“Nè!” Hai đứa nhỏ còn đang ngủ đó, Mục Siêu ngượng ngùng dùng sức giẫy dụa. Thấp giọng quát lên với Thẩm Sâm. (Editor: cứ như hai vợ chồng muốn yy gì đó mà sợ con phát hiện ấy =.=IIII)

“Ư~ Tiểu Mộc đầu, hôm nay tôi rất vui.” Xe tuy lớn, nhưng hai người ngồi cùng thì thật sự cũng không rộng mấy. Thẩm Sâm cơ hồ là dán tại bên tai Mục Siêu mà nói chuyện. Một làn hơi thở ướt nóng khiến toàn thân Mục Siêu rùng mình. “A? Lỗ tai của Tiểu Mộc đầu thật mẫn cảm?” Thẩm Sâm hứng thú ác ý dùng lưỡi liếm liếm vành tai của Mục Siêu.

“Ưm…. Đủ rồi, Thẩm Sâm.” Mục Siêu trở mình muốn giáo huấn Thẩm Sâm. Xe theo động tác kịch liệt của cậu mà lắc mạnh một trận. Mục Siêu liền thành thật. Bây giờ cậu cùng Thẩm Sâm là mặt đối mặt. Ai nha nha! Lỗ tai nóng muốn bốc cháy luôn rồi! MỤc Siêu dứt khoát đem đầu chôn vào trong lòng Thẩm Sâm. Hừ (;′⌒`), tiện nghi của Mục tiểu gia không phải dễ chiếm vậy đâu! Nóng chết anh luôn.

Hai người đàn ông ôm nhau tương đương với một cái lò sưởi, thái dương cùng trán hai người đầy vã mồ hôi, nhưng không ai buông tay đang ôm đối phương ra.

……..

Sáng sớm, tất cả mọi người đều dậy. Tư thế Mục Siêu cùng Thẩm Sâm đã sớm khôi phục bình thường. Không một ai phát hiện hai người bọn họ có chút ái muội.

Đội viên hôm qua cùng Tô Viện tẩy rửa bát đĩa hôm nay đã nói chuyện tán gẫu rất vui vẻ với bọn họ. Đội đó cũng có bốn người, là những người bạn cùng rủ nhau đi chơi xa. Hai nam hai nữ, vậy mà cân bằng nha. Bộ dạng cao lớn là Hồng An, còn cô gái có vẻ anh khí tên Phùng Hân Kỳ là một dị năng giả biến dị lực lượng, người thủy hệ kêu Vưu Tinh Tinh, còn tên nhóc biến dị tốc độ tên Từ Huy. Đội ngũ này cùng với Cố Giai vô cùng không hợp. Có chuyện gì cũng đều sẽ to tiếng cãi nhau.

Đối với việc đối phương xen vào lấy lòng, Mục Siêu hôm nay tỏ vẻ rất hòa ái (?), còn chỉ điểm vài câu với người thủy hệ dị năng giả đối với nước thì căn bản không thể nào kích sát tang thi mà có chút buồn rầu. Vưu Tinh Tinh hiểu ra, sung sướng hy vọng hôm nay có thể gặp được tang thi mà thử quyền cước này nọ.

Thẩm Sâm cũng nói chuyện phiếm cùng Từ Huy mà biết được, trong đội ngũ của bọn họ là do có hai người đã được Cố Giai đảm bảo nên mới đáp ứng bảo vệ cô ta, trong đó mời chào bọn họ là người mập mạp tiến hóa từ gấu chó kia, một cái là biến dị lực lượng, hai người biến dị tốc độ, một người biến dị thị giác, còn có một người hỏa hệ dị năng và một người dị năng thổ hệ.

“Mục ca, anh giúp em một việc lớn như vậy, em cũng sẽ bật mí cho một bí mật.” Vưu Tinh Tinh nhìn trái ngó phải, lặng lẽ ghé vào bên tai Mục Siêu nói: “Cái cô bé Cố Giai kia hẳn là một không gian dị năng giả, xe bọn họ vốn không có thể trang bị nhiều vật tư như thế, nhưng mà mỗi lần đều có thể thấy Cố Giai lấy ra rất nhiều đồ vật. Em có xem tiểu thuyết, đã sớm nhận ra, bất quá em cảm thấy những người trong đội nhất định có ai đó biết, ánh mắt mọi người nhìn cô ta không tốt được tý nào…..”

Mục Siêu cười vỗ vỗ cô gái nhỏ hơn cậu bốn năm tuổi này.

Lại không biết hành động này khiến vò dấm chua họ Thẩm nhìn thấy, ánh mắt của vò dấm chua Thẩm trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm “thẳng nam” Mục Siêu một lúc. Mục “thẳng nam” rùng mình, quay đầu nhìn, nhưng ánh mắt nhìn cậu đã sớm biến mất.

Uả, ảo giác sao ta? Mục “thẳng nam” trông ngóng về phía Cố Giai “thiên chân vô tà” kia, lắc đầu. Lại nhìn nhìn Thẩm Sâm đang cùng người khác thảo luận lộ trình…..Mục tiểu gia nghĩ rằng có lẽ mình bị ảo giác thật.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương