Đại khái vì hiệu lực của khế ước chủ tớ, tâm trạng Long Sùng Vũ lúc này cũng ảnh hưởng đến Ân Quyết.

Ân Quyết nhíu mày, nghiêng người tựa vào vai Long Sùng Vũ.

“Sao vậy?” Long Sùng Vũ sờ mặt y, hai người tựa vào nhau, xe đậu bên đường, hưởng thụ thân mật lúc này.

Ân Quyết xoa chỗ trái tim: “… Khó chịu.”

“Chỗ nào?!” Long Sùng Vũ lập tức nôn nóng cởi nút áo cho y, lộ ra ***g ngực trắng tinh cân đối lại hơi đơn bạc.

Ân Quyết chỉ chỉ ***g ngực, giữa chừng còn vô ý cọ qua đầu nhũ, “Chỗ này.”

Long Sùng Vũ: “…”

Ân Quyết chớp mắt nói: “Chủ nhân sao vậy?”

Long Sùng Vũ vẫn bình tĩnh nói: “Không sao.” Chỉ có hơi choáng…

Tiếp theo Long Sùng Vũ chủ động ôm người thổi thổi xoa xoa, Ân Quyết ngẩn ngơ cảm thấy mình đã không còn khó chịu, liền vui vẻ cọ cọ Long Sùng Vũ.

Biểu cảm của Long Sùng Vũ hơi vặn vẹo ôm y thêm một lát, lặng lẽ nghĩ tiềm chất đại thúc dung tục của hắn nhất định đã bị gợi lên rồi, nếu không tại sao mỗi khi Ân Quyết ngớ ngẩn tựa vào hắn, hắn sẽ cảm thấy trong lòng sướng thế kia? = =

Thật ra trên đường đi, phần lớn thời gian vẫn rất đơn điệu, Ân Quyết trước là nghe lời Long Sùng Vũ ngoan ngoãn nhìn phong cảnh, sau đó thì thấy nhàm chán, còn không đẹp bằng chủ nhân mà!

Trái tim yếu ớt của Long Sùng Vũ chịu không nổi tầm nhìn nóng bỏng của Ân Quyết, đề nghị: “Hay ra ghế sau nằm một lát đi?”

Ân Quyết lắc đầu.

Long Sùng Vũ lần này cũng không biết nên làm sao mới tốt, SUV đảo một vòng cung không lớn mấy, phía trước lại một lần nữa có chuyện – cũng là một chiếc SUV đậu ở bên đường, có người đang muốn chặn xe họ lại.

Ân Quyết nhìn rồi nói: “Có chuyện gì vậy?”

Long Sùng Vũ nhíu mày, vốn không định lại gần, kết quả cách thật xa đã nghe thấy người đàn ông đứng bên cạnh chiếc SUV huơ tay gào lên: “Giúp với! Tôi chỉ cần một chút xăng thôi, tôi có thể dùng thuốc để đổi! Tôi dùng thuốc để đổi! Lương thực cũng được!”

Lương thực thì không cần phải đổi nữa, thuốc bình thường hai người cũng không dùng đến, nhưng người nhà của Long Sùng Vũ thì có thể cần dùng, đặc biệt là người già, một vài thuốc ứng phó nhu cầu thường dùng vẫn nên chuẩn bị nhiều một chút.

Long Sùng Vũ quả đoán lao đến đậu lại cạnh chiếc xe đó, lượng xăng trữ của họ vẫn còn đủ dùng, chỉ cần giao dịch không chịu thiệt, thì đổi một chút cũng không ngại.

Người đàn ông đó mặc chiếc áo khoác quân đội cũ kỹ, mặt được phủ trong vành mũ, trông thì thấy bình thường, nhưng ăn mặc chỉnh tề, sắc mặt hồng nhuận, ít nhất sống không tệ lắm trong mạt thế này.

Hạ cửa sổ xuống một nửa, Long Sùng Vũ thò đầu hỏi: “Anh cần bao nhiêu xăng? Đổi như thế nào?”

Người đàn ông thấy Long Sùng Vũ tuy dừng xe rồi nhưng vẫn bình thản không nóng lòng, rõ ràng giao dịch này có thể có có thể không, cho nên hắn cũng không nắm chắc được là có cơ hội hay không, chỉ có thể dùng giọng điệu chuyện gì cũng dễ thương lượng: “Tôi chỉ cần 40 lít, nếu là thuốc thì tôi có một bao thế này, đều là thuốc tốt, trên thị trường sớm đã ngừng… à… cậu muốn tự xem?”

40 lít xăng 97 theo giá thị trường bình thường đại khái khoảng chừng 500 nhân dân tệ, mà một túi thuốc của hắn toàn là thuốc tốt, giá tuyệt đối trên một ngàn, nhưng vấn đề ở chỗ đều không phải là thuốc thường dùng, bản thân hắn vừa không bị cao huyết áp vừa không có bệnh ở động mạch vành đương nhiên không cần đến, đổi thì đổi thôi, chỉ sợ người ta cũng không thèm do độ thực dụng không cao, nếu dùng lương thực để đổi thì phải tính toán lại.

Long Sùng Vũ mở cửa xuống xe, Ân Quyết ngồi trên xe nhìn chằm chằm không chuyển mắt, sợ người đó gây bất lợi cho Long Sùng Vũ.

Giao dịch cần hai bên đều có thành ý, Long Sùng Vũ là người tài gan lớn, căn bản không sợ gặp chuyện đánh cướp các loại, mà người đàn ông kia thì đã đến bước tiến lùi không được, cũng thực sự mệt mỏi không tính… cướp? Cứ đổ đầy xăng vào đã rồi tính sau! Hôm nay sau khi hắn phát hiện lượng xăng trong xe không đủ thì đã đợi ở chỗ này gần năm sáu tiếng rồi, chỉ thấy có mỗi chiếc xe này đi ngang qua, thôi thì cắn răng chịu thiệt một chút, vẫn tốt hơn bồi cả mạng mình.

Vì cha có bệnh cao huyết áp, mặt Long Sùng Vũ vẫn không lộ cảm xúc nghiêm túc nhìn một lượt số thuốc trong túi, trừ mấy loại vitamin gia dụng ra, đều có mấy hộp thuốc trị bệnh động mạch vành, cao huyết áp và nghẽn mạch máu, vì vốn dĩ mấy loại thuốc này đều đắc tiền, giá cũng có thể tính ra được. Mà bên trong còn có hai viên thuốc cấp cứu một đỏ một xanh được gói riêng, trước kia hắn thấy mẹ mình từng mua ở tiệm thuốc, rất khó mua được, hơn nữa bình thường loại thuốc này đều phải uống theo lịch điều trị, hắn sợ chỗ cha mẹ đột nhiên không còn thuốc nữa, lại tìm không được chỗ bán thì càng chết, hiện tại tốt rồi.

Cứ quyết định như thế, phần lớn xăng của họ đều dùng thùng lớn 200 lít chứa trong không gian, Long Sùng Vũ không lấy xăng trong không gian ra trước mặt người ngoài, mà lôi một cái ống nhựa ở rương sau ra.

Người kia vừa thấy đã hiểu, lập tức lấy một thùng xăng nhỏ 20 lít trong xe mình ra, cầm một đầu ống nhựa đã tiếp xúc với xăng rồi hút mạnh, như thế xăng sẽ tự chảy ngược vào thùng.

Vì xe của Long Sùng Vũ đầy xăng, lấy đi hai thùng như thế cũng không sao.

Giao dịch trên cơ bản đã thành công, người kia cũng rất cao hứng, vì số thuốc đó không phải thường dùng, nên hắn cảm thấy mình đã chiếm được tiện nghi, bèn nói với Long Sùng Vũ: “Các cậu định đi đâu?”

Long Sùng Vũ khách sáo nói: “Đi về phía bắc, nghe nói tình huống phía bắc tốt hơn.”

Người kia nghe thế lắc đầu, thở dài nói: “Tôi mới từ bên đó qua, mấy thành phố gặp nạn, quân đội sơ tán, tạm thời tổ chức lại nhưng lực lượng mỏng, nghe nói thành phố W khá an toàn… là muốn tìm thân thích?”

Mấy hôm nay Long Sùng Vũ và Ân Quyết đều vội lên đường, quả thật không rành về tin tức, nhưng mục đích của họ cũng không phải là khu gặp nạn, nhìn trên bản đồ, chắc là một ngọn núi rất hẻo lánh.

Hắn suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Họ là người nông thôn, vị trí rất hẻo lánh.”

“Ờ ờ!” Người kia tỏ vẻ đã hiểu, không hỏi nhiều nữa.

Đã đổ đầy hai thùng xăng, người kia thiên ân vạn tạ, rồi ai đi đường nấy.

Long Sùng Vũ lại lên xe lái tiếp, cây cối hai bên đường dần ít đi, thân cây khô cứng, lại thêm gió vù vù thổi tạo nên cảm giác hàn ý nặng nề.

Đại khái lại qua hơn nửa tiếng đi xe, một cơn gió mang theo cánh hoa thổi qua, vì tốc độ của SUV quá nhanh không kịp dừng lại, chỉ thấy con đường phía trước giống như mặt kính bể đột ngột vỡ nát trong một tiếng xoảng!

Long Sùng Vũ vội đạp thắng! Nếu không phải có dây an toàn và Long Sùng Vũ cản lại, hiện tại Ân Quyết đã sớm đụng vào kính chắn gió rồi.

Long Sùng Vũ bực bội mở cửa xe, chỉ thấy trên con đường vốn bằng phẳng phía trước sau khi bị họ phá hư ảo cảnh thì đột nhiên biến thành một con đường khác mà họ chưa từng đi qua.

Ân Quyết vốn đang chợp mắt, lúc này cũng bị dọa, chạy xuống xe với Long Sùng Vũ, mơ mơ hồ hồ cọ đầu lên lưng hắn: “Chủ nhân sao vậy?”

Long Sùng Vũ đen mặt, không biết có sai sót ở chỗ nào, lại gặp phải chuyện kỳ lạ này, hắn kéo Ân Quyết đang ngây ngốc qua, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, cậu lên xe trước đi.”

Ân Quyết lo lắng lắc đầu.

Long Sùng Vũ bất đắc dĩ cười cười, sắc mặt cuối cùng cũng hòa hoãn lại, “Vậy thì theo tôi.”

Hai người bước đến nơi ảo cảnh bị phá, Long Sùng Vũ lái xe rất cẩn thận, lực ghi nhớ rất mạnh, đại khái vẫn có một chút ấn tượng mơ hồ về con đường đã lái qua hôm nay, mà nguyên nhân khiến hắn có thể xác định chưa từng đi ngang con đường này là – cây hai bên đường đều nở rộ hoa trắng chi chít, như khi mùa xuân đến.

Ân Quyết nhìn rồi chớp chớp mắt, trong không khí thậm chí còn mang theo hương hoa thoang thoảng, rất mê người, không biết con đường này sẽ thông đến đâu.

Chuyện quái dị này bình thường đều không thoát khỏi liên hệ với sơn tinh dã yêu bản địa, tóm một con hỏi là biết ngay.

Long Sùng Vũ lấy một đoạn Dụ yêu thảo trong túi trữ đồ ra, dùng lửa xanh đốt cháy, sau đó cắm lên một cành cây, không bao lâu, khói đã lan ra phương xa theo gió.

Ân Quyết hơi nhúc nhích mũi, chỉ cảm thấy đâu đâu cũng là mùi vị của thức ăn ngon. = =

Ân Quyết: “Bò… bò sốt tương.”

Long Sùng Vũ: “…”

Long Sùng Vũ giữ chặt Ân Quyết bị Dụ yêu thảo thu hút, vác lên vai, chạy về ném lên xe, sau đó dụ dỗ: “Ngoan ngoãn đợi ở đây một lát, lát nữa sẽ hầm thịt cho cậu ăn.”

Ân Quyết: “QAQ thật chứ?”

Long Sùng Vũ gật đầu, nhìn biểu cảm ngây ngốc mềm mại của Ân Quyết mà yêu thích không thôi, quả thật hận không thể trực tiếp ôm lấy, “Chủ nhân phải đi bắt yêu quái, nếu cậu thích, đợi lát nữa bắt được sẽ cho cậu chơi.”

Ân Quyết ừ thật vang, ánh mắt lóe sáng, trong mắt y, chủ nhân chính là người tốt nhất trên thế giới này!

Long Sùng Vũ vì muốn lát nữa có thể hành động tự do hơn, nên để Ân Quyết ở lại xe chờ đợi mình, nhưng mới đi một chút hắn đã bắt đầu không nỡ.

Đại khái vì dù Ân Quyết là hải tộc, nhưng cũng thuộc về tiên thú, cũng có vài chỗ tương tự với yêu thú, cho nên mới dễ dàng bị Dụ yêu thảo ảnh hưởng, đại khái trong lòng Ân Quyết, quan trọng nhất là thức ăn, còn là bò sốt tương, không thể không nói Long Sùng Vũ có hơi chán nản, trong tay hắn hiện tại không có tương, nhất định phải nghĩ cách kiếm được.

Ngay lúc Long Sùng Vũ đang nghĩ tận đâu, không xa đột nhiên nổi lên một trận gió lốc nhỏ, hắn nghiêm túc lại, cúi người trốn vào trong một lùm cỏ.

Chiếc xe đột nhiên xuất hiện bên đường không khiến con gió lốc nhỏ đó chú ý, nó chỉ một lòng lao tới chỗ Dụ yêu thảo.

Năm mét, ba mét, gần rồi! Long Sùng Vũ sắc bén đưa tay tụ đầy ma khí bóp mạnh, cơn gió lốc liền nổ vang một tiếng cộng thêm tiếng chít chít đáng thương, tiểu yêu đó lập tức bị ném bay ra xa rớt thẳng xuống đường, không còn gió lốc bao quanh, hóa ra là một con sóc với cái bụng tròn vo.

Ân Quyết thấy thế lập tức hưng phấn chạy xuống xe, chủ nhân từng nói sẽ cho y chơi.

Long Sùng Vũ ung dung vỗ tay, xua tan ma khí còn lại, sau đó hứng thú bước qua.

Trực tiếp dẫm lên cái đuôi của con sóc màu nâu đó. Đăng bởi: admin

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương