Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long
-
Chương 22
Trong vùng tăm tối trước mặt sớm không còn bóng người, phía sau Tạ Tín bị dọa gào khóc thảm thiết đã dẫn dụ các tang thi xung quanh trở nên hưng phấn không thôi.
Ân Quyết dừng lại xoay người, chuyện đã vượt qua khỏi suy đoán ban đầu của y, chỉ sợ Tạ tín và bạn gái hắn ta chẳng qua là những vai nhỏ, phá hoại những thứ vốn không biết nên mới dẫn họa sát thân mà thôi.
Đoạn đường không ngắn không dài, Ân Quyết còn chưa đuổi đến, bên Tạ Tín đã không còn tiếng động.
Ân Quyết thầm nói không tốt, trực tiếp đạp lên tường nhảy vọt lên, phóng người vượt qua, dưới tường chính là tang thi bị vây trong nhà kêu gào liên tục, vốn dĩ Triệu gia trang này không phải không có người ở, mà tất cả mọi người bất kể trong nhà hay bên ngoài đều đã biến thành tang thi!
Đợi khi Ân Quyết vòng trở lại, hơi cong gối chạm đất, áo khoác sau lưng cũng rũ xuống theo, y thấy Tạ Tín nằm cách đó không xa, đồng thời bên cạnh còn có mấy thi thể, thi thể nữ kia lại không thấy đâu.
Sắc mặt Ân Quyết trầm lạnh, xem ra y trúng kế điệu hổ ly sơn, nhưng sau khi lại gần Tạ Tín, y lại sửng sốt.
Tạ Tín còn sống như kỳ tích, chẳng qua đã hôn mê, mà ba tang thi xung quanh đều đầu thân hai nơi ở cách đó năm mét, tuy rằng miệng còn đang mở mở khép khép dữ tợn chưa chết hẳn, nhưng rõ ràng tuyệt đối không phải do tên bị thịt bị dọa ngất này làm.
Chỗ cổ áo Tạ Tín có kẹp một tờ giấy, bên trên tản ra hồng quang mỏng manh.
Ân Quyết mở tờ giấy ra, chỉ thấy trên đó viết ngoáy một hàng chữ: “Bất kể các hạ là cao nhân phương nào, xin đừng chen tay vào chuyện trong tộc ta.” Phía sau không ký tên, nhưng Ân Quyết lại có thể cảm giác được phía trên phủ yêu khí yếu ớt, bị y chạm nhẹ liền vỡ. Light-Raito44
Ân Quyết trầm mặc hồi lâu, xem ra người ta cứu Tạ Tín xem như bồi lễ, nhưng ý định ban đầu của y khi đến đây không phải là mang thứ phiền toái này về nhà.
Thế là Tạ Tín bị xách lên tàn nhẫn đánh tỉnh, đầu đập vào nền đất, vừa tỉnh lại đã thấy ngay một cái đầu tang thi đang “rôm rốp rôm rốp” chảy nước miếng với mình.
Tạ Tín: “A a a a a a a a a!!!!!!!!!!!”
Ân Quyết: “…”
Tạ Tín lại ngất lần nữa.
Ân Quyết: “…”
Ân Quyết ngẫm nghĩ, lòng bày tay rút đi nước trong không khí xung quanh, ngưng tụ thành quả cầu nước thật lớn…
Giữa đêm canh ba, trên đường không có một bóng xe, bọn họ đã đi rất lâu, tâm trạng Ân Quyết rất không tốt.
Tạ Tín toàn thân ớt nhẹp, trên quần áo còn đọng một lớp băng mỏng, hắn không còn dám vênh váo hống hách nữa, ngoan ngoãn co cổ đi theo Ân Quyết, trừ chỉ đường ra thì ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Ân Quyết lạnh lùng nói: “Ngươi đã quên tại sao mình lại ở tại Triệu gia trang?” Xem ra yêu tộc vì bảo vệ bí mật thuận tiện xóa đi ký ức của Tạ Tín, nếu không phải vì y cũng ở đó, cái tên vô dụng này chỉ sợ đã phải chết rồi.
Tạ Tín chỉ cảm thấy giọng nói của người đàn ông tuấn mỹ trước mắt còn sát thương hơn cả đao, môi hắn bị lạnh tím tái, răng run cầm cập nói: “Tôi… tôi không nhớ, hôm nay vốn… vốn là muốn đi tìm Tiểu Tuyết thương lượng làm sao rời khỏi thành phố Z.”
“Tiểu Tuyết?”
“Bạn gái tôi.” Lúc này Tạ Tín cười ngốc, đương nhiên đã quên bạn gái vừa chết thảm.
Ân Quyết trầm mặc, hồi lâu mới hỏi: “Có biết Tạ Vũ và lão thái gia ở đâu không?”
Người trẻ tuổi này hiển nhiên không đáng tin lắm, còn bày vẻ mặt sầu khổ lầm bầm: “Mấy hôm trước nói đi du lịch rồi, sớm biết vậy tôi cũng đi theo… ủa? Anh không biết?”
Ân Quyết câm nín, quay đầu về tăng nhanh tốc độ.
Hai tiếng sau, Ân Quyết thấy sắc trời đã dần sáng, bước chân càng tăng nhanh thêm, đến cuối cùng Tạ Tín phải chạy mới theo kịp. Hắn nhìn xuống chân Ân Quyết, rõ ràng là cước bộ bình thường, động tác cũng vô cùng ưu nhã, nhưng người lại nhanh chóng di động đến trước.
Tạ Tín nuốt nước miếng, người đàn ông mà hắn từng có duyên gặp mặt một lần trong nhà quả nhiên có lai lịch rất lớn.
Ân Quyết mặt không biểu cảm đưa người đến con hẻm dẫn tới nhà cũ của họ Tạ, khu vực này quản lý khá tốt, chỗ nào cũng sáng đèn, nếu còn không thể an toàn về đến nhà thì Tạ Tín thật sự có thể đi chết được rồi.
Ân Quyết dùng di động mở bản đồ thành phố, lặng lẽ nghiên cứu sau khi đưa người đến đây thì nên làm sao về nhà, kết quả bản đồ chồng chéo phức tạp khiến y hoa mắt, đối với Long quân mới hiểu về nhân thế mà nói, có thể nghĩ đến việc lên mạng tra bản đồ đã là cực hạn rồi…
Kết quả vừa đi chưa được mấy bước, Ân Quyết đột nhiên nhớ ra, y suýt nữa đã quên mất việc chính.
“Đợi một chút.”
Tạ Tín vội đứng lại, ngoan ngoãn quay đầu thành thật đợi giáo huấn.
Ân Quyết nói: “Ngươi có dự định gì?”
“Dự định… dự định gì?”
Ân Quyết híp mắt.
“Tôi… tôi muốn đi tìm ba tôi, ông ấy đang ở thành phố C…” Tạ Tín bị lạnh đến mức lỗ mũi đỏ bừng, đáng thương co cổ, nói đến cùng, hắn chẳng qua là một cậu ấm ăn không ngồi rồi thôi. Tại sao hắn lại tự dưng đến Triệu gia trang, tại sao tự dưng bị người ta đánh một trận, thật ra đến lúc này hắn vẫn hồ đồ, không tốt hơn người đàn ông vẻ mặt không chút biến chuyển trước mắt chút nào.
Ân Quyết nói: “Hướng nào?”
Tạ Tín đại khái chỉ hướng đông.
“Biển…” Ân Quyết lầm bầm, con mắt như đầm nước sâu chỉ có khi nhìn về hướng đó mới dấy lên chút sóng.
Tạ Tín gật đầu nói: “Là trấn nhỏ bên biển, anh biết nhà chúng tôi… ừm có chút đặc biệt, ba tôi lúc đó còn nói ở gần biển thoải mái hơn.”
Ân Quyết nhíu mày, đánh giá Tạ Tín một lượt, nếu bậc cha chú có thể cảm ứng được lời kêu gọi của biển, vậy thì huyết thống đáng lý ra sẽ không quá tạp mới đúng: “Mẹ của ngươi là…”
“Là nhân tộc.” Tạ Tín xoa gương mặt cứng ngắc cười khổ nói: “Từ nhỏ tôi vẫn luôn hiếu kỳ tại sao bọn tiểu Vũ trước giờ đều không nói nhân loại mà nói nhân tộc, thì ra trên thế giới này còn có nhiều thứ hơn tôi tưởng tượng, sau đó tôi vào sau đại trạch thì mới hiểu, họ… tôi biết họ xem thường huyết thống của tôi, tôi còn từng trách mẹ mình không tốt… hiện tại nghĩ lại đặc biệt hối hận…”
Ân Quyết thản nhiên nhìn Tạ Tín đầy bất bình và oán giận kia.
“Tôi bắt đầu không phục… sau đó sức khỏe mẹ tôi không tốt, tôi mới…” Một tên đàn ông nói một hồi lại đỏ mắt, có vẻ đã đụng đến chuyện thương tâm nhất trong lòng, nước mắt bị gió lạnh thổi qua chưa rơi xuống cằm đã khô, giận dỗi nói: “Dù sao tại thành phố Z tôi cũng không có tác dụng gì lớn, còn không bằng về nhà.”
Thế giới này chính là như thế, cho đến hiện tại, tang thi hoành hành, sớm đã không có ai còn có thể giữ lại lòng đồng tình dư thừa cho kẻ yếu.
Ân Quyết cởi nút cổ áo sơ mi dưới áo lông, kéo ra viên thanh ngọc được mắc bằng dây đỏ.
Nước mắt Tạ Tín còn đọng trên mi, thật ra hắn cũng tuấn tú, chính là khóc hơi khó coi. Hắn cũng không biết tại sao mình lại để lộ suy nghĩ chân thật nhất với người đàn ông chỉ có duyên gặp mặt một lần như thế, có thể là vì hiện tại hắn quá thê thảm rồi.
Ân Quyết đưa tay ra.
Tạ Tín sửng sốt nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt đưa viên ngọc có khắc thanh long ra trước mặt mình, sau đó nhàn nhạt nói: “Chúng ta lập khế ước đi.”
Tạ Tín trợn to mắt, trực giác cho biết đây là chuyện không thể tin nổi nhất mà hắn từng đụng phải trong cuộc đời.
Ân Quyết cuối cùng cũng chặn được xe chạy về nhà, tài xế vẫn như cũ khóc không ra nước mặt bị y siết cổ, Long quân làm chuyện xấu y đây hơn sáu trăm năm chưa từng làm chuyện gì có lỗi, hôm nay lại làm đến hai lần.
Tài xế bị kẹp cổ thở không nổi: “Buông… buông… tôi không nhìn rõ phía trước.”
Ân Quyết lạnh mặt nói: “Bớt phí lời.”
Tài xế: “…”
Tài xế này không thành thật như kẻ chở y lúc đến, Ân Quyết có thể lên làm Đông hải Long quân, trừ bản lĩnh ra, tâm thuật cũng cần có, cho dù khóa học này y học không tốt, nhưng muốn qua mặt y thì không dễ.
Chủ xe bình thường thường xuyên lái xe sẽ giấu dao trong xe hoặc gậy gộc các loại để phòng phiền phức trở tay không kịp, tiếc rằng suy nghĩ tự vệ của chủ xe này vừa nổi lên đã bị vô tình dập tắt.
Ân Quyết về đến nhà mới biết, thì ra Long Sùng Vũ còn chưa về, trong phòng không có chút hơi người.
Ân Quyết ngẩn ngơ đóng cửa, một thân lạnh cóng tan ra dưới ánh đèn ấm áp trong phòng, vẻ mặt trầm lạnh cũng buông lỏng hơn, sau khi cởi bỏ giả trang thì hiện rõ sự mệt mỏi.
Y đã lấy thanh ngọc cho Tạ Tín để mấy ngày sau làm chỗ dựa thoát khỏi tay Long Sùng Vũ, nhưng hiện tại y đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ bỏ đi. Đăng bởi: admin
Ân Quyết dừng lại xoay người, chuyện đã vượt qua khỏi suy đoán ban đầu của y, chỉ sợ Tạ tín và bạn gái hắn ta chẳng qua là những vai nhỏ, phá hoại những thứ vốn không biết nên mới dẫn họa sát thân mà thôi.
Đoạn đường không ngắn không dài, Ân Quyết còn chưa đuổi đến, bên Tạ Tín đã không còn tiếng động.
Ân Quyết thầm nói không tốt, trực tiếp đạp lên tường nhảy vọt lên, phóng người vượt qua, dưới tường chính là tang thi bị vây trong nhà kêu gào liên tục, vốn dĩ Triệu gia trang này không phải không có người ở, mà tất cả mọi người bất kể trong nhà hay bên ngoài đều đã biến thành tang thi!
Đợi khi Ân Quyết vòng trở lại, hơi cong gối chạm đất, áo khoác sau lưng cũng rũ xuống theo, y thấy Tạ Tín nằm cách đó không xa, đồng thời bên cạnh còn có mấy thi thể, thi thể nữ kia lại không thấy đâu.
Sắc mặt Ân Quyết trầm lạnh, xem ra y trúng kế điệu hổ ly sơn, nhưng sau khi lại gần Tạ Tín, y lại sửng sốt.
Tạ Tín còn sống như kỳ tích, chẳng qua đã hôn mê, mà ba tang thi xung quanh đều đầu thân hai nơi ở cách đó năm mét, tuy rằng miệng còn đang mở mở khép khép dữ tợn chưa chết hẳn, nhưng rõ ràng tuyệt đối không phải do tên bị thịt bị dọa ngất này làm.
Chỗ cổ áo Tạ Tín có kẹp một tờ giấy, bên trên tản ra hồng quang mỏng manh.
Ân Quyết mở tờ giấy ra, chỉ thấy trên đó viết ngoáy một hàng chữ: “Bất kể các hạ là cao nhân phương nào, xin đừng chen tay vào chuyện trong tộc ta.” Phía sau không ký tên, nhưng Ân Quyết lại có thể cảm giác được phía trên phủ yêu khí yếu ớt, bị y chạm nhẹ liền vỡ. Light-Raito44
Ân Quyết trầm mặc hồi lâu, xem ra người ta cứu Tạ Tín xem như bồi lễ, nhưng ý định ban đầu của y khi đến đây không phải là mang thứ phiền toái này về nhà.
Thế là Tạ Tín bị xách lên tàn nhẫn đánh tỉnh, đầu đập vào nền đất, vừa tỉnh lại đã thấy ngay một cái đầu tang thi đang “rôm rốp rôm rốp” chảy nước miếng với mình.
Tạ Tín: “A a a a a a a a a!!!!!!!!!!!”
Ân Quyết: “…”
Tạ Tín lại ngất lần nữa.
Ân Quyết: “…”
Ân Quyết ngẫm nghĩ, lòng bày tay rút đi nước trong không khí xung quanh, ngưng tụ thành quả cầu nước thật lớn…
Giữa đêm canh ba, trên đường không có một bóng xe, bọn họ đã đi rất lâu, tâm trạng Ân Quyết rất không tốt.
Tạ Tín toàn thân ớt nhẹp, trên quần áo còn đọng một lớp băng mỏng, hắn không còn dám vênh váo hống hách nữa, ngoan ngoãn co cổ đi theo Ân Quyết, trừ chỉ đường ra thì ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Ân Quyết lạnh lùng nói: “Ngươi đã quên tại sao mình lại ở tại Triệu gia trang?” Xem ra yêu tộc vì bảo vệ bí mật thuận tiện xóa đi ký ức của Tạ Tín, nếu không phải vì y cũng ở đó, cái tên vô dụng này chỉ sợ đã phải chết rồi.
Tạ Tín chỉ cảm thấy giọng nói của người đàn ông tuấn mỹ trước mắt còn sát thương hơn cả đao, môi hắn bị lạnh tím tái, răng run cầm cập nói: “Tôi… tôi không nhớ, hôm nay vốn… vốn là muốn đi tìm Tiểu Tuyết thương lượng làm sao rời khỏi thành phố Z.”
“Tiểu Tuyết?”
“Bạn gái tôi.” Lúc này Tạ Tín cười ngốc, đương nhiên đã quên bạn gái vừa chết thảm.
Ân Quyết trầm mặc, hồi lâu mới hỏi: “Có biết Tạ Vũ và lão thái gia ở đâu không?”
Người trẻ tuổi này hiển nhiên không đáng tin lắm, còn bày vẻ mặt sầu khổ lầm bầm: “Mấy hôm trước nói đi du lịch rồi, sớm biết vậy tôi cũng đi theo… ủa? Anh không biết?”
Ân Quyết câm nín, quay đầu về tăng nhanh tốc độ.
Hai tiếng sau, Ân Quyết thấy sắc trời đã dần sáng, bước chân càng tăng nhanh thêm, đến cuối cùng Tạ Tín phải chạy mới theo kịp. Hắn nhìn xuống chân Ân Quyết, rõ ràng là cước bộ bình thường, động tác cũng vô cùng ưu nhã, nhưng người lại nhanh chóng di động đến trước.
Tạ Tín nuốt nước miếng, người đàn ông mà hắn từng có duyên gặp mặt một lần trong nhà quả nhiên có lai lịch rất lớn.
Ân Quyết mặt không biểu cảm đưa người đến con hẻm dẫn tới nhà cũ của họ Tạ, khu vực này quản lý khá tốt, chỗ nào cũng sáng đèn, nếu còn không thể an toàn về đến nhà thì Tạ Tín thật sự có thể đi chết được rồi.
Ân Quyết dùng di động mở bản đồ thành phố, lặng lẽ nghiên cứu sau khi đưa người đến đây thì nên làm sao về nhà, kết quả bản đồ chồng chéo phức tạp khiến y hoa mắt, đối với Long quân mới hiểu về nhân thế mà nói, có thể nghĩ đến việc lên mạng tra bản đồ đã là cực hạn rồi…
Kết quả vừa đi chưa được mấy bước, Ân Quyết đột nhiên nhớ ra, y suýt nữa đã quên mất việc chính.
“Đợi một chút.”
Tạ Tín vội đứng lại, ngoan ngoãn quay đầu thành thật đợi giáo huấn.
Ân Quyết nói: “Ngươi có dự định gì?”
“Dự định… dự định gì?”
Ân Quyết híp mắt.
“Tôi… tôi muốn đi tìm ba tôi, ông ấy đang ở thành phố C…” Tạ Tín bị lạnh đến mức lỗ mũi đỏ bừng, đáng thương co cổ, nói đến cùng, hắn chẳng qua là một cậu ấm ăn không ngồi rồi thôi. Tại sao hắn lại tự dưng đến Triệu gia trang, tại sao tự dưng bị người ta đánh một trận, thật ra đến lúc này hắn vẫn hồ đồ, không tốt hơn người đàn ông vẻ mặt không chút biến chuyển trước mắt chút nào.
Ân Quyết nói: “Hướng nào?”
Tạ Tín đại khái chỉ hướng đông.
“Biển…” Ân Quyết lầm bầm, con mắt như đầm nước sâu chỉ có khi nhìn về hướng đó mới dấy lên chút sóng.
Tạ Tín gật đầu nói: “Là trấn nhỏ bên biển, anh biết nhà chúng tôi… ừm có chút đặc biệt, ba tôi lúc đó còn nói ở gần biển thoải mái hơn.”
Ân Quyết nhíu mày, đánh giá Tạ Tín một lượt, nếu bậc cha chú có thể cảm ứng được lời kêu gọi của biển, vậy thì huyết thống đáng lý ra sẽ không quá tạp mới đúng: “Mẹ của ngươi là…”
“Là nhân tộc.” Tạ Tín xoa gương mặt cứng ngắc cười khổ nói: “Từ nhỏ tôi vẫn luôn hiếu kỳ tại sao bọn tiểu Vũ trước giờ đều không nói nhân loại mà nói nhân tộc, thì ra trên thế giới này còn có nhiều thứ hơn tôi tưởng tượng, sau đó tôi vào sau đại trạch thì mới hiểu, họ… tôi biết họ xem thường huyết thống của tôi, tôi còn từng trách mẹ mình không tốt… hiện tại nghĩ lại đặc biệt hối hận…”
Ân Quyết thản nhiên nhìn Tạ Tín đầy bất bình và oán giận kia.
“Tôi bắt đầu không phục… sau đó sức khỏe mẹ tôi không tốt, tôi mới…” Một tên đàn ông nói một hồi lại đỏ mắt, có vẻ đã đụng đến chuyện thương tâm nhất trong lòng, nước mắt bị gió lạnh thổi qua chưa rơi xuống cằm đã khô, giận dỗi nói: “Dù sao tại thành phố Z tôi cũng không có tác dụng gì lớn, còn không bằng về nhà.”
Thế giới này chính là như thế, cho đến hiện tại, tang thi hoành hành, sớm đã không có ai còn có thể giữ lại lòng đồng tình dư thừa cho kẻ yếu.
Ân Quyết cởi nút cổ áo sơ mi dưới áo lông, kéo ra viên thanh ngọc được mắc bằng dây đỏ.
Nước mắt Tạ Tín còn đọng trên mi, thật ra hắn cũng tuấn tú, chính là khóc hơi khó coi. Hắn cũng không biết tại sao mình lại để lộ suy nghĩ chân thật nhất với người đàn ông chỉ có duyên gặp mặt một lần như thế, có thể là vì hiện tại hắn quá thê thảm rồi.
Ân Quyết đưa tay ra.
Tạ Tín sửng sốt nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt đưa viên ngọc có khắc thanh long ra trước mặt mình, sau đó nhàn nhạt nói: “Chúng ta lập khế ước đi.”
Tạ Tín trợn to mắt, trực giác cho biết đây là chuyện không thể tin nổi nhất mà hắn từng đụng phải trong cuộc đời.
Ân Quyết cuối cùng cũng chặn được xe chạy về nhà, tài xế vẫn như cũ khóc không ra nước mặt bị y siết cổ, Long quân làm chuyện xấu y đây hơn sáu trăm năm chưa từng làm chuyện gì có lỗi, hôm nay lại làm đến hai lần.
Tài xế bị kẹp cổ thở không nổi: “Buông… buông… tôi không nhìn rõ phía trước.”
Ân Quyết lạnh mặt nói: “Bớt phí lời.”
Tài xế: “…”
Tài xế này không thành thật như kẻ chở y lúc đến, Ân Quyết có thể lên làm Đông hải Long quân, trừ bản lĩnh ra, tâm thuật cũng cần có, cho dù khóa học này y học không tốt, nhưng muốn qua mặt y thì không dễ.
Chủ xe bình thường thường xuyên lái xe sẽ giấu dao trong xe hoặc gậy gộc các loại để phòng phiền phức trở tay không kịp, tiếc rằng suy nghĩ tự vệ của chủ xe này vừa nổi lên đã bị vô tình dập tắt.
Ân Quyết về đến nhà mới biết, thì ra Long Sùng Vũ còn chưa về, trong phòng không có chút hơi người.
Ân Quyết ngẩn ngơ đóng cửa, một thân lạnh cóng tan ra dưới ánh đèn ấm áp trong phòng, vẻ mặt trầm lạnh cũng buông lỏng hơn, sau khi cởi bỏ giả trang thì hiện rõ sự mệt mỏi.
Y đã lấy thanh ngọc cho Tạ Tín để mấy ngày sau làm chỗ dựa thoát khỏi tay Long Sùng Vũ, nhưng hiện tại y đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ bỏ đi. Đăng bởi: admin
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook