Trọng Sinh Lý Mạc Sầu
-
Chương 11: Ai là anh hùng chân chính?
******
Tuy cho tới bây giờ tôi không hỏi Dương Thiên về chuyện Minh Giáo nhưng căn cứ theo số lần chàng đi xa, tần suất chàng bị thương hoặc trúng độc, thỉnh thoảng nhắc tới, gần đây lại hay cau mày thì tôi cũng có thể đoán ra là bên trong Minh Giáo chắc có vấn đề. Cái này cũng khó trách, vì võ công xuất sắc mà rất nhiều giáo chúng Minh Giáo mới tham gia vào giai đoạn lịch sử này.
Chàng ôm tôi để tôi ngồi lên đùi dù năm nay tôi đã hai mươi bảy tuổi mà chàng đã gần ba mươi bảy tuổi.
Tuy người luyện võ khó nhìn ra tuổi thật nhưng ánh mắt không chịu bị trói buộc của tuổi hai mươi bảy đã trở nên uy nghiêm như hiện giờ.
Tướng mạo của tôi không thay đổi nhiều. Bình thường mà nói, hẳn là phải từ cô gái có ánh mắt ngây thơ trở nên khôn khéo hiểu biết sự đời. Thế nhưng ai cũng biết, từ trước tới giờ tôi vẫn vậy chưa từng quá ngây thơ.
Tôi quàng tay qua và vuốt ve chân mày của chàng, an ủi chàng: “Nếu không thể giải quyết được vấn đề thì đừng ngại trì hoãn. Chỉ cần bảo tồn thực lực, chàng hoặc là người kế thừa chàng tương lai sẽ giải quyết được thôi.”
Ánh mắt chàng sáng ngời, “Mạc Sầu! Đây là lần đầu tiên nàng quan tâm đến chuyện của ta. Trước kia mặc kệ ta đi ra ngoài bao lâu, nàng ngay cả hỏi cũng không hỏi qua một câu. Ta bị thương trúng độc, ngươi giúp ta chữa thương giải độc giống như đó chỉ là chuyện bình thường.”
Tôi cười, nhéo mũi chàng, “Chàng đây là đang giận dỗi ta đối với chàng không tốt sao?”
“Ta đây là vui mừng. Trước khi thành thân, ta đã đồng ý cho nàng cuộc sống tự do, rốt cuộc hiện giờ nàng mới tiếp nhận ta”, ánh mắt chàng thâm u vô cùng. Cho dù đã kết hôn nhiều năm nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn bị chàng hấp dẫn đến ngẩn người
“Ngốc quá”, giật mình tỉnh lại tôi có chút thẹn quá thành giận.
Cổ họng chàng ta phát ra tiếng cưỡi khẽ khoái trá sau đó tâm sự chuyện chàng phiền não. Cũng không có gì, chỉ là giáo chủ mới nhậm chức thay đổi người cũ bằng mới, quyền lực phân tranh, muốn làm nội bộ chia năm xẻ bảy, làm tâm ý Dương Thiên có chút nguội lạnh. Chàng vốn thấy triều đình nhà Tống suy yếu, bên ngoài có giặc mạnh, đúng là cơ hội tốt để Minh Giáo ở Trung Nguyên lớn mạnh. Lúc này chỉ cần thống lĩnh giáo chúng Minh Giáo chống Thát Lỗ, tự nhiên có thể đạt được mục đích. Đáng tiếc nội bộ Minh Giáo thân mình còn lo chưa xong, không có biện pháp nào.
Tôi vẫn chưa hiểu Minh Giáo xưng vương xưng đế là vì mục đích chính trị hay là muốn truyền bá tín ngưỡng, truyền bá một đạo giáo khác đạo phật đạo chăng. Whatever, đối với tôi mà nói cũng chẳng sao cả.
Chỉ có điều lúc biết thân phận Dương Thiên là quang minh tả sứ, tôi bắt đầu hy vọng Dương Tiêu trăm năm sau không phải là con cháu đời sau của chúng tôi.
Trấn tĩnh lại tôi nhẹ nhàng nói: “Chàng rảnh rỗi cũng tốt! Ta đang có thai, đúng lúc chàng có thời gian giúp ta về núi Chung Nam dưỡng thai.”
Sau khi kết hôn tôi không cố ý tránh thai nhưng mãi vẫn không mang thai. Tôi kiểm tra thân thể của chính mình và Dương Thiên đều không có vấn đề gì, có thể là do thời điểm chưa tới.
Xem ra hiện giờ ông trời rốt cục cảm thấy được đã đến lúc để mang thai rồi. Kỳ thật không phải tôi không do dự khi sinh con lúc này, dù sao đối với người Hán mà nói, thời đại khuất nhục đã sắp đến lúc này có con có lẽ chỉ có thể làm cho chúng đến thế giới này chịu khổ. Thế nhưng sau lại nghĩ chính mình lo sợ không đâu, chỉ vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn nên cũng không cố gắng tránh thai nữa.
Tôi cười híp mắt vì đây là lần thứ hai tôi trông thấy bộ dạng ngây người của Dương Thiên. Chàng là người thông minh lại biết biến trá để đối phó phụ nữ, bình thường tôi luôn cảm thấy chàng như nắm tôi trong lòng bàn tay mà tôi lại không có cách đối phó. Bởi vậy nhìn thấy chàng lúng túng trong lòng tôi hết sức thích thú.
Chàng há hốc miệng, mắt mở to ngốc ngếch rồi bình tĩnh đem tôi ôm đến trên giường. Đắp chăn cho tôi xong xuôi thì nhẹ nhàng mở cửa rồi đi ra ngoài.
Tôi còn đang tự hỏi chàng đang thần kinh kiểu gì, ai ngờ chàng đã lẻn lên trên nóc nhà dùng nội lực tru lên như sói, kết quả toàn bộ những con chó trong thành đang ngủ đều hú theo còn tôi ở trên giường cười nắc nẻ.
Tuy nhiên cách biểu đạt trực tiếp tâm trạng sắp làm cha của chàng làm tôi thực sự sợ chàng sẽ gọi hết lũ sói ở ngoài thành đến đây.
Chớp mắt tôi đã dưỡng thai được mấy tháng trên núi Chung Nam, bụng cũng bắt đầu lớn dần. Thầy thuốc thì không tự chữa bệnh cho mình nên mỗi ngày Quá Nhi đều bắt mạch, sau đó tự mình bốc thuốc hoặc nấu thuốc bổ cho tôi. Tuy tuổi nó còn nhỏ nhưng từ bé đã gặp qua nhiều loại người cho nên rất chu đáo và hiểu chuyện.
Tôn bà bà tuổi đã lớn, tuy mặt mũi xấu xí nhưng bụng dạ rất tốt. Bà thích nhất là trẻ con. Đối với đứa cháu sắp ra đời thì thích thú nói không nên lời.
Long Nhi vẫn còn rất ngây thơ, đối với chuyện lập gia đình cứ tỉnh tỉnh mê mê, thường xuyên hỏi những câu như “Trong bụng chứa một đứa bé lớn như vậy chắc là mệt chết đi được?” Nhiều vấn đề linh tinh làm cho tôi dở khóc dở cười. Lại thường xuyên dùng lỗ tai dán lên bụng tôi nghe động tĩnh bên trong, sau đó hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn thật sự rất nghiêm túc làm tôi bật cười. Xem ra nó cũng sắp tuổi trưởng thành, ở gia đình bình thường là đã lập gia đình, tôi nhân đó dạy con bé một ít lễ giáo và kiến thức sinh lý.
Về phần Dương Thiên, dường như tâm ý đối với Minh Giáo đã nguội lạnh cũng có lẽ là do tôi một phen khuyên bảo, hoặc là do có con nên chàng thật sự buông tay, một lòng mỗi ngày ở bên tôi.
Tuy trước kia thời gian chia lìa rất nhiều, tôi cũng không vì vậy giận chàng. Tôi suy nghĩ chàng cũng có chuyện cần phải làm và tôi cũng vậy. Là hai người độc lập nên tôi không cho rằng chúng tôi nên bị trói buộc hay là nên vì lẫn nhau mà từ bỏ việc chính mình muốn làm. Chính là vì biết chàng là người như thế nên tôi mới nguyện ý lấy chàng. Nếu đổi lại người khác chỉ sợ không phải họ cảm thấy tôi quá đáng mà là tôi cảm thấy họ quá mức phiền toái hoặc thậm chí vì họ không thể hoàn toàn thuộc về một người như tôi mà cảm thấy có lỗi.
Cho nên hôn nhân đối với tôi, quan trọng nhất không phải là tình mà là hai người “thích hợp” với nhau. Có điều thời gian trôi qua, tình cảm của chúng tôi cũng ngày càng sâu đậm nên rốt cục tôi mới mở miệng khuyên chàng buông tay.
——————
(1) Toàn Chân thất tử: Toàn Chân đạo (全真道), hay Toàn Chân giáo (全真教) (nghĩa là giáo phái toàn hảo) là tên một giáo phái của Đạo giáo do đạo sĩ Vương Trùng Dương sáng lập.
Theo truyền thuyết, vào đờinhà Kim, Vương Trùng Dương (tự là Doãn Khanh) gặp tiên Lã Động Tân tại trấn Cam Hà, được truyền cho khẩu quyết luyện đan là Toàn chân. Ý nói bảo toàn tam bảo (toàn tinh, toàn khí, toàn thần) hội tụ trung cung, kim đan thành tựu. Vương bỏ Nho giáo theo Đạo giáo, tu luyện tại núi Chung Nam, đổi tên là Vương Triết, tự là Tri Minh, hiệu là Trùng Dương Tử (người đời hay gọi là Vương Trùng Dương). Từ khẩu quyết luyện đan, Vương Trùng Dương chọn tên của giáo phái là Toàn Chân đạo, tức Bắc tông.
Tôn chỉ của Toàn Chân giáo là quên mình phục vụ xã hội cứu giúp chúng sinh, tôn trọng sự thật (toàn chân) nên nhân dân rất kính trọng. Học trò tìm đến ông rất đông, nhưng ông dạy dỗ nghiêm khắc, thường đánh đập để thử thách nên cuối cùng chỉ còn lại bảy người. Nhóm bảy đạo sĩ này được gọi là Bắc Thất Chân hay Toàn Chân thất tử.
Mã Ngọc (馬鈺) là đệ nhị chưởng môn, đạo hiệu là Đan Dương Tử.
Khâu Xứ Cơ, (1148 - 1227) người nổi tiếng nhất trong Bắc Thất Chân, đạo hiệu là Trường Xuân Tử. Về sau sáng lập Toàn Chân Long Môn phái.
Ngọc Dương tử Vương Xứ Nhất
Trường Sinh tử Lưu Xứ Huyền
Trường Chân tử Đàm Xứ Đoan
Quảng Ninh tử Hách Đại Thông
Thanh Tĩnh tản nhân Tôn Bất Nhị
(Theo wikipedia)
.
Tuy cho tới bây giờ tôi không hỏi Dương Thiên về chuyện Minh Giáo nhưng căn cứ theo số lần chàng đi xa, tần suất chàng bị thương hoặc trúng độc, thỉnh thoảng nhắc tới, gần đây lại hay cau mày thì tôi cũng có thể đoán ra là bên trong Minh Giáo chắc có vấn đề. Cái này cũng khó trách, vì võ công xuất sắc mà rất nhiều giáo chúng Minh Giáo mới tham gia vào giai đoạn lịch sử này.
Chàng ôm tôi để tôi ngồi lên đùi dù năm nay tôi đã hai mươi bảy tuổi mà chàng đã gần ba mươi bảy tuổi.
Tuy người luyện võ khó nhìn ra tuổi thật nhưng ánh mắt không chịu bị trói buộc của tuổi hai mươi bảy đã trở nên uy nghiêm như hiện giờ.
Tướng mạo của tôi không thay đổi nhiều. Bình thường mà nói, hẳn là phải từ cô gái có ánh mắt ngây thơ trở nên khôn khéo hiểu biết sự đời. Thế nhưng ai cũng biết, từ trước tới giờ tôi vẫn vậy chưa từng quá ngây thơ.
Tôi quàng tay qua và vuốt ve chân mày của chàng, an ủi chàng: “Nếu không thể giải quyết được vấn đề thì đừng ngại trì hoãn. Chỉ cần bảo tồn thực lực, chàng hoặc là người kế thừa chàng tương lai sẽ giải quyết được thôi.”
Ánh mắt chàng sáng ngời, “Mạc Sầu! Đây là lần đầu tiên nàng quan tâm đến chuyện của ta. Trước kia mặc kệ ta đi ra ngoài bao lâu, nàng ngay cả hỏi cũng không hỏi qua một câu. Ta bị thương trúng độc, ngươi giúp ta chữa thương giải độc giống như đó chỉ là chuyện bình thường.”
Tôi cười, nhéo mũi chàng, “Chàng đây là đang giận dỗi ta đối với chàng không tốt sao?”
“Ta đây là vui mừng. Trước khi thành thân, ta đã đồng ý cho nàng cuộc sống tự do, rốt cuộc hiện giờ nàng mới tiếp nhận ta”, ánh mắt chàng thâm u vô cùng. Cho dù đã kết hôn nhiều năm nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn bị chàng hấp dẫn đến ngẩn người
“Ngốc quá”, giật mình tỉnh lại tôi có chút thẹn quá thành giận.
Cổ họng chàng ta phát ra tiếng cưỡi khẽ khoái trá sau đó tâm sự chuyện chàng phiền não. Cũng không có gì, chỉ là giáo chủ mới nhậm chức thay đổi người cũ bằng mới, quyền lực phân tranh, muốn làm nội bộ chia năm xẻ bảy, làm tâm ý Dương Thiên có chút nguội lạnh. Chàng vốn thấy triều đình nhà Tống suy yếu, bên ngoài có giặc mạnh, đúng là cơ hội tốt để Minh Giáo ở Trung Nguyên lớn mạnh. Lúc này chỉ cần thống lĩnh giáo chúng Minh Giáo chống Thát Lỗ, tự nhiên có thể đạt được mục đích. Đáng tiếc nội bộ Minh Giáo thân mình còn lo chưa xong, không có biện pháp nào.
Tôi vẫn chưa hiểu Minh Giáo xưng vương xưng đế là vì mục đích chính trị hay là muốn truyền bá tín ngưỡng, truyền bá một đạo giáo khác đạo phật đạo chăng. Whatever, đối với tôi mà nói cũng chẳng sao cả.
Chỉ có điều lúc biết thân phận Dương Thiên là quang minh tả sứ, tôi bắt đầu hy vọng Dương Tiêu trăm năm sau không phải là con cháu đời sau của chúng tôi.
Trấn tĩnh lại tôi nhẹ nhàng nói: “Chàng rảnh rỗi cũng tốt! Ta đang có thai, đúng lúc chàng có thời gian giúp ta về núi Chung Nam dưỡng thai.”
Sau khi kết hôn tôi không cố ý tránh thai nhưng mãi vẫn không mang thai. Tôi kiểm tra thân thể của chính mình và Dương Thiên đều không có vấn đề gì, có thể là do thời điểm chưa tới.
Xem ra hiện giờ ông trời rốt cục cảm thấy được đã đến lúc để mang thai rồi. Kỳ thật không phải tôi không do dự khi sinh con lúc này, dù sao đối với người Hán mà nói, thời đại khuất nhục đã sắp đến lúc này có con có lẽ chỉ có thể làm cho chúng đến thế giới này chịu khổ. Thế nhưng sau lại nghĩ chính mình lo sợ không đâu, chỉ vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn nên cũng không cố gắng tránh thai nữa.
Tôi cười híp mắt vì đây là lần thứ hai tôi trông thấy bộ dạng ngây người của Dương Thiên. Chàng là người thông minh lại biết biến trá để đối phó phụ nữ, bình thường tôi luôn cảm thấy chàng như nắm tôi trong lòng bàn tay mà tôi lại không có cách đối phó. Bởi vậy nhìn thấy chàng lúng túng trong lòng tôi hết sức thích thú.
Chàng há hốc miệng, mắt mở to ngốc ngếch rồi bình tĩnh đem tôi ôm đến trên giường. Đắp chăn cho tôi xong xuôi thì nhẹ nhàng mở cửa rồi đi ra ngoài.
Tôi còn đang tự hỏi chàng đang thần kinh kiểu gì, ai ngờ chàng đã lẻn lên trên nóc nhà dùng nội lực tru lên như sói, kết quả toàn bộ những con chó trong thành đang ngủ đều hú theo còn tôi ở trên giường cười nắc nẻ.
Tuy nhiên cách biểu đạt trực tiếp tâm trạng sắp làm cha của chàng làm tôi thực sự sợ chàng sẽ gọi hết lũ sói ở ngoài thành đến đây.
Chớp mắt tôi đã dưỡng thai được mấy tháng trên núi Chung Nam, bụng cũng bắt đầu lớn dần. Thầy thuốc thì không tự chữa bệnh cho mình nên mỗi ngày Quá Nhi đều bắt mạch, sau đó tự mình bốc thuốc hoặc nấu thuốc bổ cho tôi. Tuy tuổi nó còn nhỏ nhưng từ bé đã gặp qua nhiều loại người cho nên rất chu đáo và hiểu chuyện.
Tôn bà bà tuổi đã lớn, tuy mặt mũi xấu xí nhưng bụng dạ rất tốt. Bà thích nhất là trẻ con. Đối với đứa cháu sắp ra đời thì thích thú nói không nên lời.
Long Nhi vẫn còn rất ngây thơ, đối với chuyện lập gia đình cứ tỉnh tỉnh mê mê, thường xuyên hỏi những câu như “Trong bụng chứa một đứa bé lớn như vậy chắc là mệt chết đi được?” Nhiều vấn đề linh tinh làm cho tôi dở khóc dở cười. Lại thường xuyên dùng lỗ tai dán lên bụng tôi nghe động tĩnh bên trong, sau đó hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn thật sự rất nghiêm túc làm tôi bật cười. Xem ra nó cũng sắp tuổi trưởng thành, ở gia đình bình thường là đã lập gia đình, tôi nhân đó dạy con bé một ít lễ giáo và kiến thức sinh lý.
Về phần Dương Thiên, dường như tâm ý đối với Minh Giáo đã nguội lạnh cũng có lẽ là do tôi một phen khuyên bảo, hoặc là do có con nên chàng thật sự buông tay, một lòng mỗi ngày ở bên tôi.
Tuy trước kia thời gian chia lìa rất nhiều, tôi cũng không vì vậy giận chàng. Tôi suy nghĩ chàng cũng có chuyện cần phải làm và tôi cũng vậy. Là hai người độc lập nên tôi không cho rằng chúng tôi nên bị trói buộc hay là nên vì lẫn nhau mà từ bỏ việc chính mình muốn làm. Chính là vì biết chàng là người như thế nên tôi mới nguyện ý lấy chàng. Nếu đổi lại người khác chỉ sợ không phải họ cảm thấy tôi quá đáng mà là tôi cảm thấy họ quá mức phiền toái hoặc thậm chí vì họ không thể hoàn toàn thuộc về một người như tôi mà cảm thấy có lỗi.
Cho nên hôn nhân đối với tôi, quan trọng nhất không phải là tình mà là hai người “thích hợp” với nhau. Có điều thời gian trôi qua, tình cảm của chúng tôi cũng ngày càng sâu đậm nên rốt cục tôi mới mở miệng khuyên chàng buông tay.
——————
(1) Toàn Chân thất tử: Toàn Chân đạo (全真道), hay Toàn Chân giáo (全真教) (nghĩa là giáo phái toàn hảo) là tên một giáo phái của Đạo giáo do đạo sĩ Vương Trùng Dương sáng lập.
Theo truyền thuyết, vào đờinhà Kim, Vương Trùng Dương (tự là Doãn Khanh) gặp tiên Lã Động Tân tại trấn Cam Hà, được truyền cho khẩu quyết luyện đan là Toàn chân. Ý nói bảo toàn tam bảo (toàn tinh, toàn khí, toàn thần) hội tụ trung cung, kim đan thành tựu. Vương bỏ Nho giáo theo Đạo giáo, tu luyện tại núi Chung Nam, đổi tên là Vương Triết, tự là Tri Minh, hiệu là Trùng Dương Tử (người đời hay gọi là Vương Trùng Dương). Từ khẩu quyết luyện đan, Vương Trùng Dương chọn tên của giáo phái là Toàn Chân đạo, tức Bắc tông.
Tôn chỉ của Toàn Chân giáo là quên mình phục vụ xã hội cứu giúp chúng sinh, tôn trọng sự thật (toàn chân) nên nhân dân rất kính trọng. Học trò tìm đến ông rất đông, nhưng ông dạy dỗ nghiêm khắc, thường đánh đập để thử thách nên cuối cùng chỉ còn lại bảy người. Nhóm bảy đạo sĩ này được gọi là Bắc Thất Chân hay Toàn Chân thất tử.
Mã Ngọc (馬鈺) là đệ nhị chưởng môn, đạo hiệu là Đan Dương Tử.
Khâu Xứ Cơ, (1148 - 1227) người nổi tiếng nhất trong Bắc Thất Chân, đạo hiệu là Trường Xuân Tử. Về sau sáng lập Toàn Chân Long Môn phái.
Ngọc Dương tử Vương Xứ Nhất
Trường Sinh tử Lưu Xứ Huyền
Trường Chân tử Đàm Xứ Đoan
Quảng Ninh tử Hách Đại Thông
Thanh Tĩnh tản nhân Tôn Bất Nhị
(Theo wikipedia)
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook