Editor: Hye JinĐàm Tú Phương đang trầm tư thì trên bàn độ nhiên “bang” một cái.

Khi cô ngẩng đầu nhìn thì thấy Chu Tiểu Lan vừa đập đũa xuống bàn, miệng bĩu môi dài cả thước, nhìn thấy ánh mắt của cô, Chu Tiểu Lan trừng mắt dữ dội, rõ ràng là không hài lòng vì đã cướp mất sự chú ý của mọi người trong nhà.

Đàm Tú Phương nghĩ cũng thấy buồn cười, thật nực cười khi Chu Tiểu Lan ngu xuẩn còn tưởng bản thân lớn lên trong hũ mật? Còn tranh giành tình cảm, buồn cười.

Bất quá một màn này làm cô nãy sinh ra được một kế sách.

Đàm Tú Phương nén hận trong lòng, ngẩng đầu nhìn hai vợ chồng Chu Đại Toàn: "Cha, mẹ đối với con thật tốt, thay con suy xét chu toàn đến như vậy, giống y như cha mẹ ruột của con.

Cha, mẹ, con nhất định sẽ hiếu thuận cha mẹ.


"Sau khi nghe câu nói của cô, nụ cười của Lưu Thải Vân trở nên rạng rỡ hơn: "Chỉ cần con và Gia Thành về sau sống tốt chúng ta đã thấy đủ đã vui vẻ rồi.

"Đàm Tú Phương thẹn thùng mím môi, giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại, lại đưa ra một yêu cầu khác: "Cha, mẹ, chỗ của mợ con không quen thuộc, cha mẹ để Tiểu Lan đi cùng con.

Em ấy cũng đi con có người bạn, đồng thời cũng có thể tránh đi được mấy lời đàm tiếu của thôn dân, mọi người đều tốt.

"Lưu Thải Vân có điểm lưỡng lự, nghiêng đầu xem xét ý tứ của Chu Đại Toàn.

Chu Đại Toàn hoàn toàn không nhìn bà vợ: "Được rồi, để Tiểu Lan đi cùng.

Tú Phương, chị dâu cả là mẹ, ta với mẹ con không ở, con dạy dỗ Tiểu Lan, đừng để nó ở nhà mợ không quy củ.

"Chu Tiểu Lan vốn đang thực cao hứng khi có thể đến nhà mợ làm khách, đến khi nghe cha đem cô nói chuyện như vậy, không vui chút nào, còn bắt cô phải nghe lời Đàm Tú Phương, cô tức khắc không vui: "Cha con như thế nào không ! "“Không muốn đi phải không?” Chu Đại Toàn liếc mắt một cái.

Chu Tiểu Lan nhanh chóng im mồm ngoan ngoan nghe lời.

Chu Đại Toàn nhìn chằm chằm Chu Tiểu Lan: "Đi phải nghe lời chị dâu.

"Nhìn thấy cảnh này, Đàm Tú Phương nghĩ thầm cái Chu Tiểu Lan cầm lông gà đương lệnh liễn này dùng không tồi, có thể khống chế được Chu Tiểu Lan ngu xuẩn hề hề này, dùng quá là thích hợp, một nước cờ tốt.

Cô cười thay Chu Tiểu Lan nói chuyện: "Cha, Tiểu Lan rất thông minh lanh lợi, tính tình hơi nóng nảy chút thôi, em ấy còn nhỏ cha đừng có gấp, chờ em ấy trưởng thành thì sẽ tốt thôi.

"___________Chu Đại Toàn liếc mắt nhìn cô: "Đứa nhỏ này có thể giống con là được rồi.


"“Thím Khang chú Khang có ở nhà không?" Đàm Tú Phương bước đến cửa nhà họ Khang cô nhìn thấy Đinh Di đang dọn rác, cô cười cười hỏi.

Đinh Di sau khi dọn rác ra xong, xoay người cười cười: "Ở, Tú Phương con còn chưa hết bệnh sao?"Đàm Tú Phương ho khan một tiếng, đi theo vào trong sân, cảm kích mà nói: "Ít nhiều nhờ thuốc của chú Khang, cháu đã khá hơn nhiều, chỉ là ban đêm còn ho khan, cháu lại đây nhờ chú Khang kê cho mấy ngày thuốc.

"Có hai thôn dân đang xem bệnh, Đàm Tú Phương đứng ở một bên chờ.

Một lúc sau, Khang Đại Giang kê đơn thuốc cho bọn họ, rồi chỉ vào Đàm Tú Phương: "Ngồi đi.

"Sau khi bắt mạch, Khang Đại Giang nói: "Bệnh của cháu gần như đã khỏi, chỉ còn chút ho khang, dược ba phần độc, không cần uống thêm thuốc nữa, trở về nghỉ ngơi cho tốt, đừng để dính lạnh là được.

"Nghe vậy, Đàm Tú Phương ngẩng mặt lên, có chút ngượng ngùng nói: "Chú Khang, chú kê thuốc cho cháu được không? Cháu muốn mau khỏi bệnh, anh Gia Thành sắp trở lại rồi, cháu không muốn anh ấy nhìn thấy cháu trong bộ dạng ốm yếu?"Đinh Di tò mò hỏi: “Nhị Cẩu, không phải, Chu Gia Thành nhà các người về, khi nào?”Vừa khám bệnh bốc thuốc xong, những bệnh nhân mới đến khám bệnh đều dựng lỗ tai lên nghe, Chu Gia Thành bây giờ chính là người nổi tiếng nhất trong thôn bọn họ.

Đàm Tú Phương xấu hổ cười cười, diễn cái nét ngượng ngùng: "Còn có mấy ngày nữa, cha mẹ nói chờ Gia Thành trở về cấp bọn cháu làm lễ.

Cho nên cháu muốn sớm một chút khỏe lại, miễn cho lúc đó bệnh tật không may mắn.


"Mọi người bừng tỉnh ngộ, khó trách bệnh cũng mau khỏi rồi còn đến muốn kê thêm thuốc.

Thím ba vừa rồi còn ốm yếu mệt lả cũng phải lên tiếng: "Đại Giang ông kê thuốc cho Tú Phương đi, kết hôn là chuyện cả đời, ngày đó ốm đau bệnh tật mà vào cửa không may mắn.

"“Đúng vậy, Đại Giang, anh hãy kê đơn thuốc.

” Đinh Di thúc giục chồng, sau đó tò mò nhìn Đàm Tú Phương hỏi: “Sao con lại tự nhiên nghĩ đến chuyện đó?”Tuy là bốn năm trước cùng ngày kết hôn Chu Nhị Cẩu bị bắt đi, cũng tính là làm lễ rồi, hơn nữa Đàm Tú Phương vốn là con dâu nuôi nhà bọn họ, lại làm một lần, quá lãng phí tiền làm chuyện thừa thãi.

Đàm Tú Phương túm lấy một góc áo, ngượng ngùng như cô dâu nhỏ chuẩn bị về nhà chồng: "Cha mẹ nói lần đó làm tiệc rượu làm quá vội vàng, cảm thấy ủy khuất con nên tính toán lại làm một lần.

".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương