A Cúc cũng không giận lâu, đè lại bàn tay đang muốn cởi áo của nàng, mỉm cười lắc đầu, ra hiệu mình cũng không chịu được lạnh, giục nàng vào trong.
Bồ Châu biết không tranh nổi với bà, tốt nhất vẫn là thuận theo để bà yên tâm.
A Cúc nhanh chóng gánh nước đi theo, Bồ Châu giúp bà xách thùng đổ đầy nước vào chum.
Khi Bồ Châu gọi một tiếng Trương bà, Trương bà quay đầu nhìn nàng từ đầu đến chân, thuận miệng nói: "Tiểu nữ quân càng lớn càng xinh đẹp."
A Cúc lau mồ hôi trên trán, trên mặt tươi cười, dặn Bồ Châu đến bên lò sưởi ấm, còn bà thì dọn đống củi đã được chặt trong sân.
Bồ Châu ngoan ngoãn đi nhóm lửa.
"Năm ngoái khi Dương gia mới chuyển đến đây, ta nghe nói ngày họ chuyển đến, trong trấn có hơn chục thanh niên chưa thành hôn đều đến tranh nhau khuân vác giúp, còn suýt đánh nhau.

Ta đang nghĩ đám người này không chịu làm ruộng, việc khác cũng không thèm động tay, đừng nói chuyện lấy vợ sinh con, cả ngày vô công rồi nghề, vỗ ngực tự xưng là anh hùng, mơ mộng cưỡi ngựa giết quân Địch, lĩnh thưởng phong hầu, trước giờ chưa từng nhiệt tình giúp đỡ người khác.

Hỏi ra mới biết nhà đó có một nữ nhi vừa đến tuổi cập kê.

Hai ngày sau tận mắt nhìn thấy mới biết.

Nơi này chưa từng xuất hiện một cô gái nào như thế, khó trách đám thanh niên kia lại muốn tranh giành nhau..."
Trương bà lắm mồm, chuyện mỗi khi đụng chuyện đều nói không ngừng nghỉ.
Củi được bổ không nhiều nên A Cúc mang vào rất nhanh, bà ngắm nhìn tiểu nữ quân, trong ánh mắt tràn đầy sự vui mừng lẫn tự hào.

Biết khi nàng tới nhất định còn chưa kịp ăn sáng, bà rửa tay, bỏ một cái bánh mới hấp vào trong bát, thêm một chén nước ấm, lại đặt lên khay gỗ, quay sang nhìn Trương bà, thấy bà ta không nói gì thì mang đến cho Bồ Châu.
Dạ dày Bồ Châu cũng có chút cồn cào, vừa nhóm lửa vừa ăn, bên tai vẫn là tiếng Trương bà đang say sưa buôn chuyện với một phụ thân khác: "Lúc ấy ta tự nghĩ, bằng bộ dạng của hai vợ chồng Dương hậu trưởng, một người như lăn vào lò than, một người mặt mũi lỗ chỗ như nhúng vào chảo nóng, kỳ lạ sao có thể sinh được một nữ nhi như thế.

Quả nhiên sau này mới biết, thì ra cô bé là tiểu nữ quân ở kinh thành, xuất thân từ nhà đại quan.


Suy cho cùng, hai vợ chồng nhà kia kể cả được thần tiên độ trúng cũng không thể sinh được nữ nhi có vẻ ngoài xuất chúng cỡ này..."
Phụ nhân còn lại cười khúc khích, gật đầu phụ họa.
Dương Hồng đã nhiều năm chạy qua chạy lại giữa đồn trú [1] và trạm báo động, dãi nắng dầm sương, làn da thô đen.

Chương thị dung mạo không tệ, nhưng trên mặt có vết rỗ từ nhỏ, sau khi chuyển đến đây vào năm ngoái vẫn không chịu bỏ xuống thân phận, không thể hòa hợp với phụ nhân trong trấn.
[1] đồn trú: nơi đóng quân cố định một chỗ.
Trương bà cho rằng mình và Chương thị đều ở tiểu viện tường đất, lại dám xem thường mình, gặp trên đường cũng không thèm chào hỏi.

Ban đầu chỉ định khen Bồ Châu mấy câu, nhưng càng nói dai thì lại càng muốn chê bai vợ chồng Chương thị.


Thực ra đừng nói đến Dương Hồng, kể cả Chương thị, Bồ Châu cũng không có nửa phần oán hận.

Nàng không muốn người ngoài tỏ ý bất kính với vợ chồng ông, cho dù chỉ là vài lời bàn luận bình thường về diện mạo của họ, buông xuống cái bánh chỉ mới cắn mấy miếng.
"Trương bà, bề ngoài tác dụng gì đâu, cũng không thể lấp đầy bụng.

Nếu không phải Dương gia thấy tôi đáng thương, nuôi dưỡng tôi nhiều năm, bây giờ không rõ tôi còn đang phải lưu lạc nơi nào.

Trương bà thường ngày chiếu cố A Cúc, tôi luôn nhớ kỹ bà là người tốt, nên mới biết là bà đang nói đùa.

Chỉ sợ sau này lời qua tiếng lại, khó đám đảo những kẻ lắm miệng chạy tới bép xép sinh sự.


Bây giờ tuy Dương thúc mới chỉ là hậu trưởng, nhưng ai biết được vận số chuyển dời, nay mai không biết chừng lại có thể trở nên phát đạt."
Thanh âm Bồ Châu nhẹ nhàng, nhưng Trương bà nghe xong lại sững sờ.
Nữ nhi Bồ thị nữ tuy là nữ quyến tội quan đến sung quân, nhưng thái độ của dịch quan đối với nàng rất cung kính, dù sao lời nói chẳng mất tiền mua, bà là đầu bếp chưởng quản ở dịch xá gặp cũng muốn khách sáo mấy câu.

Sau lưng Chương thị, người trong trấn đều nói bà ta đối xử khắt khe với nữ nhi Bồ thị.

Chính bà còn còn tận mắt nhìn thấy giữa mùa đông lạnh buốt, tiểu nha đầu này bưng thùng tã lớn đi giặt bên dòng suối kết băng, ngón tay sưng phồng như củ cải, nhìn thật đáng thương, nghĩ là nàng cũng chán ghét Chương thị, ai ngờ mình vừa nói lại quay sang bênh vực bà ta, khuyên nhủ mình.
Nhưng điều này không hẳn là không có lý.
A Cúc không thể nói nên cũng không cần phải lo lắng, bà ta lập tức quay sang, hăm dọa phụ nhân bên cạnh: "Vừa rồi ta chỉ nói đùa hai câu, ngươi chớ có nói lại với ai! Nếu để vợ chồng Dương Hồng biết, nhất định sẽ kiếm chuyện với ngươi!"
Phụ nhân kia liên tục cam đoan nhất định không nói ra, Trương bà lúc này mới yên tâm, lại nhìn đôi má đỏ bừng vì hơi lửa của nữ nhi Bồ thị, tự thấy xấu hổ vì nàng vẫn nghĩ mình đang chiếu cố A Cúc.

Tuổi còn nhỏ, tâm tư lại chu đáo, bình thường Chương thị mắt cao hơn đầu, nếu mấy lời kia của mình nếu thực sự lọt đến tai bà ta, sau này đợi trượng phu phất lên, khẳng định sẽ tìm mình tính sổ.
Càng nghĩ càng thấy nữ nhi Bồ thị sống biết điều, quay sang phân phó A Cúc: "Trong ấm không phải có sữa mật ong mới nấu sao? Rót cho tiểu nữ quân một chén đi! Thiếu một chén thôi cũng chẳng ai biết."
Sữa mật ong làm từ sữa dê trộn với mật ong rồi nấu lên từ hôm qua, vốn được chuẩn bị để làm bữa sáng cho cho các quan nhân đến từ kinh thành.

Mật ong quý giá, không phải lúc nào cũng có sẵn, mà dù có cũng chỉ dành cho những người có phẩm cấp nhất định hưởng dụng.

Trương bà không dám giao cho người khác, sợ nấu hỏng, nên mới tự mình làm.
Chuyện vượt ngoài sự mong đợi của A Cúc, nên bà liền cảm thấy vui vẻ.
Từ nhỏ tiểu nữ quân đã yêu thích hương vị mật đường, nhưng bà lại không nhớ nổi lần cuối cùng nàng được nếm thử là từ khi nào.
Bà cẩn thận đổ ra một bát và mỉm cười đưa cho Bồ Châu.

Kỳ thật Bồ Châu càng muốn để lại cho A Cúc hơn.

Sau khi sốt cao tỉnh lại, rất nhiều điều trở nên khác biệt so với trước kia.

Mặc dù đều là những thay đổi rất nhó, rất khó để giải thích nhưng lòng nàng lại hiểu rất rõ.
Nếu là nàng của lúc trước, có lẽ vẫn thèm muốn loại mỹ thực có thể khiến miệng lưỡi lẫn tâm tình đều vui vẻ này, còn bây giờ, giống như việc nàng đột nhiên trở nên yếu ớt chịu không nổi cái lạnh, hứng thú đối với những món ăn tinh tế cầu kỳ cũng theo đó dần biến mất.
Nhưng nàng biết A Cúc chắc chắn sẽ không chịu.

Huống chi phản ứng của Trương bà nghe như bảo vệ nàng nhưng thật ra là kiểu ban ơn đối với người yếu thế hơn, nếu nàng từ chối hoặc nhường cho người khác ngay trước mặt bà ta thì đúng là không ổn.

Cách đáp trả tốt nhất là nhận lấy, sau đó bày tỏ lòng cảm kích để đối phương có được cảm giác thỏa mãn như mong đợi.

Phản ứng của nàng càng khoa trương, đối phương sẽ càng cảm thấy hài lòng.
Đây cũng chỉ là một trong những thủ đoạn nho nhỏ mà trước đây Bồ Châu học được khi tranh sủng, mang ra đối phó với Trương bà, thực tế mà nói là chuyện quá mức đơn giản.
Khiến bà ta vui vẻ đối với mình tuyệt đối chỉ có lợi.

Dù sao để trở về kinh thành cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

Cách mùa hè năm nàng mười sáu tuổi còn đến nửa năm.

Trương bà không phải loại đối xử khoan hậu với người khác, nếu bà ta vui vẻ thì A Cúc làm việc dưới trướng cũng được thoải mái hơn, đối với nàng điều này mới là thứ đáng giá.
Bồ Châu lại mỉm cười cảm ơn, thấy hai mắt Trương bà vẫn đang nhìn mình, lập tức nếm thử một miếng, khen ngợi: "Vừa thơm vừa mềm! Tay nghề của Trương bà làm tôi nhớ đến món sữa mật ong từng ăn hồi nhỏ."
Đương nhiên Trương bà không biết rõ tổ phụ của Bồ thị trước kia làm đến chức quan gì và phạm phải tội gì, chỉ biết là đại đại quan, nhất định là trước kia đầu bếp trong nhà và ngự trù hoàng cung cũng không sai biệt lắm.

Đồ ăn mình nấu có thể khiến tiểu nữ quân Bồ thị khen ngợi như thế đương nhiên khiến Trương bà có cảm giác năng lực của mình sánh ngang với ngự trù cung đình, cười híp mắt nói: "Đáng tiếc mật ong quý giá không thể làm mỗi ngày.


Lần sau nếu cô không ở đây, ta sẽ nhường A Cúc mang về cho cô.

Nhắc mới nhớ A Cúc nấu ăn không tệ, bắt đầu từ ngày mai quay lại hỗ trợ bếp núc, mấy việc như gánh nước chẻ củi kia ta sẽ giao cho người khác làm."
Bồ Châu mừng rỡ: "Vậy tôi thay mẹ đa tạ Trương bà! Trương bà sống lâu trăm tuổi, may mắn thuận lợi!" Lời này là lời chúc thật tâm của nàng.
Trương bà cười đến híp mắt: "Tiểu nữ quân thật biết nói chuyện.

Cảm ơn lời chúc của cô."
A Cúc dù bị câm, trong lòng lại sáng rõ.
Nghĩ đến thân phận của tiểu nữ quân năm đó, bây giờ vì mình mà phải lấy lòng Trương bà, trong lòng không khỏi đau xót.
Trương bà vẫn nói không ngừng: "...!Ta nghe người ta nói phụ thân của tiểu nữ quân năm đó là sứ quan từng đi qua nơi này, tổ phụ càng không phải nói, cũng là đại quan triều đình, không biết đến cùng lại phạm phải tội gì mới khiến cô lưu lạc đến tận đây?"
A Cúc căng thẳng trong lòng, sợ tiểu nữ quân nhớ đến chuyện cũ thương tâm, đang muốn đi lên ngăn cản, lại nghe tiểu nữ quân mỉm cười đáp: "Năm đó tôi còn nhỏ, không còn nhớ rõ, người lớn trong nhà cũng không giải thích, mơ hồ liền đến nơi này, có thể là vì đã mạo phạm thiên uy."
Trương bà thở dài: "Đáng tiếc cho một cô gái như hoa như ngọc lại gặp phải chuyện xui rủi như cô.

Cũng may cô lớn lên xinh đẹp, dễ gả chồng.

Một khi gả được vào nhà tốt, trong tương lai cuộc sống của cô ấy sẽ tốt hơn thôi."
Rốt cục Trương bà không hỏi thêm nữa.
A Cúc lại nhìn tiểu nữ quân.
Nàng biết mình nhìn qua, chớp chớp mắt, lại cười, lộ ra hàm răng trắng noãn thẳng tắp, bộ dáng hoạt bát, dáng vẻ không có nửa điểm khổ sở.
A Cúc thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này bên ngoài có người nói với vào, đoàn quan khách yêu cầu mang bữa sáng lên.
Nhà bếp lập tức trở nên bận rộn, A Cúc cũng bỏ đi, để lại một mình Bồ Châu canh bếp và trông lửa.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Nàng vừa gẩy mấy thanh củi, ánh mắt rơi trên ngọn lửa đang nhảy múa trong lò, chậm rãi uống sữa mật ong trong chén, nụ cười trên mặt dần biến mất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương