Tần Mặc thấy cô hơi thất thần, đôi mày khẽ cau lại.

Vốn dĩ đã về nhà được hai ngày rồi, bản thân anh lại có chút ngoài ý muốn, không nghĩ sẽ lại ăn cơm cùng cô vào buổi tối
Ninh Viên Viên gắp một miếng to cho vào miệng, thậm chí không thèm để ý hình tượng mà nhai phòng mang trợn má như vậy, Tần Mặc không nhịn được lên tiếng nhắc nhở:"Chú ý hình tượng"
Ninh Viên Viên khó chịu, vốn dĩ là cô cố ý, nhưng không ngờ tên này không chán ghét đứng dậy bỏ đi mà còn nhắc nhở cô.

Hình tượng? Hình tượng là gì? Tại sao phải chú ý hình tượng cho hắn xem?
Ninh Viên Viên trợn mắt, Tần Mặc bất lực thở dài, hắn còn tưởng hắn đang nuôi con gái:"Sau này tôi sẽ đưa cô đi các buổi tiệc xã giao, mong Ninh Viên Viên cô có thể giữ chút mặt mũi cho bản thân, cũng như cho tôi"
Ninh Viên Viên không để tâm những lời anh nói, lập tức giả điếc liên tục nhai đồ ăn.

Tần Mặc đầu đầy hắc tuyến, đúng là bướng bỉnh.

Ninh Viên Viên khẽ cắn đũa, cười một cách tà mị:"Ngài Tần a, sao ngài chắc chắn tôi sẽ đi cùng ngài.

Nếu đem tôi theo ngài cảm thấy mất mặt thì mong ngài mời người khác cho"
Tần Mặc cau mày, muốn phản bác, chưa kịp nói thì Ninh Viên Viên lại nói tiếp:"Anh yên tâm, sẽ không ai nói anh là người chồng tồi đâu, vì chúng ta vốn dĩ kết hôn không công khai.


Nếu anh đi chung với người phụ nữ khác thì không ai nghĩ anh đã có vợ.

Em nói có đúng không?"
Tần Mặc lập đen mặt, đôi mắt hoa anh đào lập tức trở nên lạnh lẽo.

Chiếc đũa cầm trên tay bỗng ngưng lại, khẽ đặt xuống.

Anh nhẹ nhàng buông lời cảnh cáo:"Tôi khuyên cô tốt nhất nên ăn nói cho cẫn thận"
Cô khẽ "A" một tiếng, ánh mắt tràn đầy khinh miệt nhìn hắn.

Làm sao, nói trúng tim đen à? Dì Trần thấy không khí hai người bất ổn, muốn ra mặt can ngăn.

Đột nhiên Ninh Viên Viên nhẹ nhàng vắt tay lên ghế, tư thế ung dung, khuôn mặt kiêu ngạo, nói:"Còn anh? Anh nghĩ anh là ai có thể quyết định chuyện của tôi? Con mẹ nó, anh tưởng anh là con trai độc nhất, người thừa kế duy nhất, nghĩ mình có tiền nhất liền có thể làm gì thì làm?"
Câu nói làm cho Tần Mặc đứng hình, dì Trần như chết đứng tại chỗ
Ninh Viên Viên thật sự tức giận, lời nói trở nên sắc bén:"Tần thiếu à, anh nên nhớ.

Chúng ta, chỉ là kết hôn do quyết định của hai bên gia đình, lợi ích chung của hai bên.

Nếu anh nghĩ mình là một quý ông hoàn hảo thì tốt nhất anh nên xem lại đi là vừa!Anh nghĩ mình là chồng tôi chắc...!Con mẹ nó một năm qua anh chết chỗ nào giờ mới lết xác trở về, chính vì anh bỏ đi như vậy mới khiến cho Ninh Viên Viên tôi không còn mặt mũi, khiến cho họ hàng của anh khinh miệt tôi.

Bây giờ anh quay trở về rồi thì rằng tôi cần chắc!"
Tần Mặc tức giận, tay nắm thành quyền đập xuống bàn:"Cô...!"
Chưa kịp nói hết câu, Ninh Viên Viên lập tức bật lại:"Cô, cô cái rắm gì! Mẹ nó tôi nói không sai à?"
Dì Trần hoảng hốt níu cô lại:"Tiểu thư, bình tĩnh!"
Anh nhướn mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nụ cười châm biếm nhìn cô:"Không phải lúc đầu chính cô cũng muốn cuộc hôn nhân này diễn ra sao? Chính cô trước lúc kết hôn nói thích tôi sao? Bày ra bộ mặt ai oán cho ai xem?"
Ninh Viên Viên cười lạnh:"Tần thiếu, tôi nên nói anh ngu ngốc hay quá tin tưởng tôi đây? Lúc đó anh đi tin một đứa con gái mới lớn như tôi à? Anh nghĩ bản thân mình lúc đó là người duy nhất tôi thích, xin lỗi anh chứ lúc đó tôi có thể nói như vậy cả chục người cũng được"
Tần Mặc nhìn dáng vẻ của Ninh Viên Viên, hắn có thể cảm nhận được bây giờ cô đang rất phẫn nộ kẻ càng phẫn nộ thì càng sẽ không thể kiểm soát được chính lời nói của mình
Anh nghĩ bản thân bên im lặng, dù gì cũng là một cô gái nhỏ mới bước vào tuổi trưởng thành, chưa từng trải qua những chuyện khó khăn, nên lời nói chút bốc đồng
Nhưng càng nghĩ anh càng cảm thấy kì lạ, không phải trong suốt thời gian qua cô đều vui vẻ chờ anh hay sao, người nhà anh cũng không bạc đãi cô, nhưng cô vừa nhắc đến họ hàng của anh
Tần Mặc im lặng nhìn cô, cơ mặt thả lỏng đi không ít, không khí cũng chìm trong yên lặng.

Tần Mặc lặng lẽ nhìn cô, cô gái nhỏ hai mắt đã ướt át, khoé mắt phiếm hồng, tự nhiên anh cảm thấy tội lỗi.


Ninh Viên Viên đi thẳng lên lầu, không ăn uống nữa
Tần Mặc không quay đầu lại nhìn cô, khuôn mặt anh không tỏ ra biểu cảm nào.

Yên vị ngồi ăn cơm như chưa từng có việc gì xảy ra, dì Trần đau đầu thở dài.

Khuôn mặt trở nên phức tạp
Ninh Viên Viên cuộn tròn trong chăn, cô rất tức giận, cực kỳ tức giận.

Mặc dù không biết sao, nhưng mỗi lần nhìn anh cô lại cảm thấy tức giận.

Uất ức ở kiếp này giống như được giải phóng, cô giống như mạc toàn cho số mệnh lúc đó.

Nếu hắn tức giận thì sao? Có khi sẽ ném cô ra ngoài hoặc tệ hơn là giết cô, lúc đó giống như cô đã quên Tần Mặc là một người máu lạnh vô tình như thế nào, Ninh Viên Viên bây giờ cảm thấy thỏa mãn, có chết cũng cảm thấy rất thỏa mãn
Sáng hôm sau cô đã thức dậy thật sớm, trịnh trọng ngồi ngay ngắn trên phòng khách, trên bàn là tờ đơn li hôn to tướng.

Quất Quất bên cạnh cô vẫy đuôi không ngừng
Tần Mặc vẫn như mọi ngày, bận vest lịch sự xuống bếp ăn sáng.

Dì Trần kéo anh xuống phòng khách, Tần Mặc nhìn thấy Ninh Viên Viên ngồi ngay ngắn trên sofa
Anh vừa sửa cà vạt rồi nhìn cô hỏi:"Có chuyện gì?"
Ninh Viên Viên nâng mắt nhìn anh, lấy ra một cây bút đặt lên bàn, nhàn nhã phun ra:"Kí đi"

Tần Mặc nhìn thấy tờ đơn li hôn trên bàn không khỏi bất ngờ, khuôn mặt đen lại, anh không ngờ cô dám làm thật
Anh ngồi xuống đối diện trước mặt cô, ngón tay thon dài xinh đẹp gõ gõ lên bàn:"Cô nháo đủ chưa?"
Ánh mắt của cô trở nên ác liệt:"Anh có thể lựa chọn kí thôi, như vậy đủ rồi, giải thoát cho nhau đi"
Hắn nhíu mày, đôi mắt anh đào xinh đẹp trở nên tà mị:"Giải thoát? Ninh Viên Viên cô không cần mặt mũi nhưng tôi cần!"
Ninh Viên Viên nén giận nắm chặt bàn tay, móng tay đâm vào thật đau đớn, kiên nhẫn nói:"Cái gì mà mặt mũi? Không phải anh chỉ chờ có như vậy thôi sao?"
Tần Mặc tức giận:"Cô...!"
Ninh Viên Viên liếm cánh môi của mình, nhìn trong nó thật ướt át và căng mọng.

Đôi mắt trợn to:"Không lẽ anh muốn người ra đơn li hôn trước là anh? Để cho mình còn có mặt mũi"
Ninh Viên Viên cảm thấy nóng vội, Tần Mặc cứ sững mắt nhìn cô.

Giống như Ninh Viên Viên cô bội bạc bỏ rơi hắn
Cô bắt đầu mất kiên nhẫn:"Tần thiếu, mong anh nhanh nhanh một chút"
Đột nhiên cánh cửa phòng khách mở ra, một người phụ nữ trung niên xuất hiện.

Người phụ nữ toàn thân phụ kiện đắc tiền, nụ cười hiền từ
"Ái chà, các con ở đây hết à?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương