Trọng Sinh Làm Đạo Tặc
Chương 592: Lắp Ráp A Ba Khắc

Nhóm ba người Hạ Thiên Vũ, Phí Triết, Hứa Nham cùng ăn ý coi Nhiếp Ngôn làm người cầm đầu, tuy rằng tất cả mọi người đều là bạn bè, địa vị bình đẳng, nhưng trong nhóm bọn họ, Nhiếp Ngôn có quyền lên tiếng hơn, lời nói cũng có trọng lượng hơn.

Sau khi trải qua trận phong ba này, mọi người tiếp tục đi học, trường học phái người tới điều tra, sau đó liền rời đi. Nhiếp Ngôn chẳng phải chịu một chút trách nhiệm nào, mà Trịnh Húc, thì nhất định phải chịu xử phạt.

Lớp thiếu một người, mọi người khác cũng không cảm thấy có vẫn đề gì không quen, cứ đi học như bình thường, chỉ là, sau này chắc chắn sẽ không có ai không có mắt đến gây chuyện với Nhiếp Ngôn.

Lúc này, trong phòng hội nghị của trường Đệ Nhất Quân Đội, Tiêu Vũ nhận được được một đoạn video, là một học sinh của hệ chỉ huy thu lại sau đó gửi cho hắn.

Thành viên chính thức của tổ chức Thiên Vương chỉ có hai mươi sáu người, nhưng là thành viên bên ngoài lại nhiều không kể xiết, thực lực của bọn họ đã thẩm thấu vào tất cả các mặt của trường Đệ Nhất Quân Đội. Bên trong trường Đệ Nhất Quân Đội có bất cứ chuyện gì phát sinh, đều không thoát khỏi tai mắt của bọn họ.

Tiêu Vũ từ di động nhìn từng cái video mà người khác gửi tới, trong lòng chấn động, thực lực của Nhiếp Ngôn so với trong tưởng tượng của hắn còn mạnh hơn. Trước đây, các số liệu thí nghiệm ở phòng tập thể thao của Nhiếp đo được, là cơ sở cách đấu, tố chất thân thể tốt, năng lực cách đấu chưa chắc rất mạnh, kỹ xảo cách đấu muốn rèn luyện ra phải yêu cầu rất nhiều kinh nghiệm thực chiến. Năm nhất cùng năm hai đều là thời điểm để đặt nền móng, đều chủ yếu tập trung vào việc bồi dưỡng tố chất thân thể, mà năm ba, năm bốn, liền bắt đầu huấn luyện cách đấu dưới hình thức địa ngục, trải qua hơn một năm huấn luyện, mỗi người đều sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ. Loại người như Nhiếp Ngôn có tố chất thân thể tốt như thế này, thực lực sẽ bạo tăng mấy lần.

Tiêu Vũ vốn tưởng rằng Nhiếp Ngôn chỉ là sinh viên năm nhất, kỹ xảo cách đấu sẽ không mạnh lắm, nhưng xem Nhiếp Ngôn trong video, kỹ xảo cách đấu thậm chí đã có phong phạm của một vận động viên thi đấu chuyên nghiệp, ra tay quyết đoán sắc bén, có điểm giống phong cách trong quân đội, Tiêu Vũ đoán, xác suất Lôi Túc đánh thắng hắn không vượt qua ba phần.

Những kẻ biến thái như Nhiếp Ngôn, thật sự quá hiếm thấy, mới năm nhất đã có thực lực như vậy, về sau còn mạnh đến mức nào?

“Lôi Túc chắc chắn sẽ hứng thú với đoạn video này.” Tiêu Vũ hơi mỉm cười nói, nếu là có người có thể đánh phục Lôi Túc, hắn sẽ bớt lo nhiều.

Đúng lúc này, của phòng họp bị đẩy ra, Lôi Túc đi đến, tay bóp đến mức rung lên từng tiếng khanh khách, nhìn Tiêu Vũ với ánh mắt khiêu khích.

“Tiêu Vũ, ngươi nói xem món nợ trước kia của chúng ta phải tính như thế nào?” Lôi Túc hừ lạnh một tiếng.

“Lôi Túc, chuyện gì cũng từ từ, chỗ này có một thứ ta muốn cho ngươi xem, ngươi chắc chắn sẽ cảm thấy hứng thú.” Tiêu Vũ xấu hổ mà cười cười.

“Mặc kệ ngươi cho ta nhìn cái gì cũng vô dụng, đem toàn bộ hình ảnh video chụp lén của ngươi lấy ra cho ta, nếu không, hừ hừ, ngươi biết hậu quả.”

“Mấy cái video đó chờ lát nữa ta liền cho ngươi, ngươi trước xem cái này đi.” Tiêu Vũ nhanh chóng nói, đưa di động trên tay phải ném về hướng Lôi Túc.

Lôi Túc duỗi tay, đón được di động mà Tiêu Vũ ném qua, hắn rất tò mò Tiêu Vũ rốt cuộc muốn cho hắn xem thứ gì, đôi mắt của hắn dừng ở trên màn hình di động một lát, liền khó dời mắt: “Tên này không tệ, có điều tra chi tiết của nên này chưa? Hắn rốt cuộc xuất thân từ đâu? Sát thủ? Lính đánh thuê?”

“Ta có điều tra rồi, tư liệu biểu hiện rằng hắn không trải qua những thứ đó, nhưng thật ra ba hắn từng làm lính, khả năng đã dạy hắn một số thứ, bất quá ba hắn hiển nhiên không đạt đến trình độ như hắn, thời trẻ, đến cả điểm số có thể đỗ vào trường Đệ Nhất Quân Đội cũng chưa đạt. Mặt khác còn có một tin tức quan trọng, bên cạnh tên kia thật ra có vài nhân vật nguy hiểm, Thứ Đao ngươi đã từng nghe qua chưa?”

“Thứ Đao?” Lôi Túc sửng sốt, ngay sau đó nghĩ tới, ở trong giới lính đánh thuê, Thứ Đao tuyệt đối là nhân vật nổi danh lừng lẫy, đám người Lôi Túc cùng những kẻ lính đánh thuê thường xuyên liếm máu trên lưỡi đao này không phải là người cùng thế giới.

“Thứ Đao hiện tại là bảo tiêu của hắn, tên Nhiếp Ngôn này cũng thực giỏi, người như Thứ Đao đều có thể mời chào đến.” Tiêu Vũ nói, sau khi thu được tư liệu về Nhiếp Ngôn, hắn tràn ngập tò mò, Nhiếp Ngôn rốt cuộc là một người như thế nào!

Lôi Túc xem xong video, bùi ngùi thở dài.

“Thế nào, nếu ngươi chống lại hắn có mấy phần thắng?” Tiêu Vũ hỏi.

“Không đến ba phần.” Lôi Túc nói, nếu đánh nhau thật, nói không chừng liền gần ba phần cũng không đến.

“Cũng giống như mức mà ta ước lượng.”



“Tên này quá biến thái, ra chiêu tàn nhẫn như vậy, ta đoán hắn còn chưa lộ hết các chiêu thức, nếu là hắn thật sự bộc lộ hết năng lực, chắc là nhiều nhất mười giây đồng hồ, Trịnh Húc sẽ biến thành thi thể. Ta cảm giác được, hắn học chính là kỹ xảo giết người, mà không phải kỹ xảo cách đấu, so với kỹ xảo cách đấu của chúng ta là quá sức tưởng tượng.” Lôi Túc nói, rất nhiều kỹ xảo giết người chỉ có đến những nơi như quân đội, tổ chức sát thủ mới có thể học được đến.

“Chúng ta đem đoạn video này gửi cho Vân Thiên thượng tướng đi. Ta đoán nhóm trưởng lão hẳn là sẽ quyết định rất nhanh, chọn ai giữa Nhiếp Ngôn cùng Tần Hàn.” Tiêu Vũ nói.

“Khi nào thì chúng ta kéo hắn vào tổ chức Thiên Vương?” Lôi Túc hỏi.

“Chờ tin tức từ hội trưởng lão đi. Dù sao ân oán giữa Nhiếp Ngôn cùng Tần Hàn, sớm hay muộn đều phải chấm dứt.” Tiêu Vũ nói, chỉ cần không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, người được bọn họ chọn hẳn là Nhiếp Ngôn.

Buồn cười nhất chính là Tần Hàn đâm vỡ đầu cũng muốn gia nhập tổ chức Thiên Vương, nội bộ tổ chức Thiên Vương đã đồng ý Nhiếp Ngôn, Tần Hàn đã bị quyết định trở thành kẻ làm nền.

Nhiếp Ngôn cùng Tạ Dao giải quyết cơm trưa ở nhà ăn của trường học, vào buổi chiều chỉ có một tiết học vật lộn, tới ba giờ chiều, rốt cuộc tới thời điểm tan học.

“Nhiếp Ngôn, ngươi ở chỗ nào, chúng ta cùng nhau về chứ?” Hứa Nham nhìn về phía Nhiếp Ngôn nói.

“Đúng vậy, cùng nhau đi thôi.” Phí Triết ở một bên phụ họa.

Hạ Thiên Vũ tuy không nói chuyện, nhưng nếu Hứa Nham, Phí Triết đi cùng Nhiếp Ngôn, hắn tất nhiên cũng sẽ đi theo.

“Ta còn có chút việc, đi trước, lần sau đi.” Nhiếp Ngôn nói, tìm lý do thoái thác, hắn còn muốn trở về cùngTạ Dao.

Nhiếp Ngôn từ biệt đám người Hứa Nham trước rời đi, bóng dáng của hắn biến mất ở cuối hành lang.

“Nhiếp Ngôn cũng quá không nghĩa khí, một mình chạy trước.” Phí Triết nói, đã như vậy chỉ có ba người họ cùng nhau đi về.

“Ta đoán tên kia chắn chắn là đi tìm bạn gái của hắn, rất có thể chính là Tưởng mỹ nữ, ông trời thật không công bằng a, để lại mấy đứa cô đơn chúng ta ở chỗ này.” Hứa Nham căm giận nói.

“Chúng ta muốn theo sau nhìn trộm không? Ta cũng cảm thấy chắc chắn là có vấn đề!” Phí Triết vẻ mặt nhiều chuyện nói.

Sau khi bọn họ thương lượng với nhau xong, liền đi theo phía sau Nhiếp Ngôn, qua vài phút sau, liền thấy Nhiếp Ngôn cùng một nữ sinh chạm mặt, sau đó hai người cùng nhau đi về phía cổng trường.

Hứa Nham mờ mịt nhìn về phía Phí Triết cùng Hạ Thiên Vũ, nói: “Sao lại không phải Tưởng mỹ nữ?”

“Chẳng lẽ đây là kẻ thứ ba chen chân? Hay là Nhiếp Ngôn bắt cá hai tay?” Phí Triết cũng khó hiểu nói.

“Nữ sinh kia hình như là Tạ Dao!” Hứa Nham thấy được sườn mặt củaTạ Dao, liền nhận ra.

“Tạ Dao? Hoa khôi của hệ quản lý hệ?” Phí Triết sửng sốt.

Năm nhất chỉ có vài mỹ nữ có danh tiếng, Tạ Dao cũng coi như một trong số đó, thậm chí rất nhiều người đặt Tạ Dao ở phía trên Tưởng Oánh Ngữ, bởi vì ngày thường Tạ Dao khá yên lặng, hơn nữa lại còn có bạn trai, cho nên khá thiếu đề tài mà thôi.

“Đúng là lắm diễm phúc, vừa có Tạ đại mỹ nữ lại có Tưởng đại mỹ nữ, trái ôm phải ấp, thần tượng của nam nhân!”

“Nói không chừng chúng ta đều đoán sai, Tưởng mỹ nữ không phải bạn gái Nhiếp Ngôn, Tạ Dao mới đúng.” Hạ Thiên Vũ ở một bên nói, hắn nhìn thấy không khí giữa Nhiếp Ngôn cùng Tạ Dao thực ngọt ngào. Nếu như Phí Triết nói, Nhiếp Ngôn sẽ không quang minh chính đại như vậy mà đi cùng một chỗ với Tạ Dao.



“Tên Nhiếp Ngôn này, ngọt ngọt ngào ngào cùng Tạ Dao, lại còn dây dưa không rõ với Tưởng mỹ nữ, quá ghen ghét, ta vì sao lại không có số mệnh tốt như hắn chứ.” Hứa Nham đấm ngực dậm chân.

Hạ Thiên Vũ nhún vai, nói: “Ta thật ra cảm thấy Nhiếp Ngôn cùng Tạ Dao còn rất xứng. Ngươi nếu tưởng thay thế, trước đánh thắng Nhiếp Ngôn đi.”

Hứa Nham mắt trợn trắng, tìm Nhiếp Ngôn gây chuyện, này không phải tự tìm đường chết sao.

“Ngày mai nhất định phải hỏi Nhiếp Ngôn, rốt cuộc là làm sao tán đổ Tạ Dao đại mỹ nữ. Nói không chừng chúng ta liền có thể thoát khỏi số độc thân.” Phí Triết nói.

“Đúng vậy, nhất định phải hỏi!” Lời nói của Phí Triết lập tức khiến cho Hứa Nham tán đồng.

Khi bọn họ nói chuyện, Nhiếp Ngôn cùng Tạ Dao đã đi ra cổng trường, rời đi.

“Nghe nói ngày mai trường Đệ Nhất Quân Đội cử hành tụ hội toàn trường, thời gian vào sáng sớm, có rất nhiều người sẽ tham gia, còn có một ít thành viên của Ngưu Nhân Bộ Lạc của chúng ta, ngươi đi sao?” Tạ Dao nhìn về phía Nhiếp Ngôn hỏi.

“Ừ, nếu có thời gian, hẳn là sẽ đi.”

Nhiếp Ngôn nói, hắn sẽ nhanh chân đến xem cái tụ hội kia rốt cuộc là thế nào, hắn đi qua chỉ là người đứng xem. Tuy nói rất nhiều người có bối cảnh có thực lực đã biết Nhiếp Ngôn chính là Cuồng Tặc Niết Viêm, chỉ là không nói ra bên ngoài mà thôi, nếu có thể khiêm tốn một chút, Nhiếp Ngôn hy vọng chính mình tận lực không xuất hiện ở trong tầm mắt của nhóm học sinh trong trường Đệ Nhất Quân Đội, tên tuổi của Cuồng Tặc Niết Viêm quá lớn, hắn không nghĩ trở thành đối tượng cho bọn họ vây xem.

Nhiếp Ngôn cùng Tạ Dao ra cổng trường một lúc, ngồi xe buýt rời đi, ở bên ngoài du ngoạn một vòng, sau đó về tới biệt thự.

Nhìn thời gian, trò chơi sắp bắt đầu rồi.

Hai người ăn qua cơm chiều, sau đó tiến vào trò chơi.

Nhiếp Ngôn xuất hiện ở trong thành Tạp La Nhĩ, hôm nay nếu nỗ lực luyện cấp, hẳn là có thể lên tới cấp một trăm, sau đó chuẩn bị một chút, có lẽ liền có thể đi Thần Thánh Điện chuẩn bị chuyển chức Thánh Ảnh Vũ.

Sau khi chuẩn bị những vật phẩm tiêu hao cần thiết, Nhiếp Ngôn cưỡi Ám Dực Long rời khỏi thành Tạp La Nhĩ, phi hành tới nơi núi non xa xôi, giống ngày hôm qua, một mình chiến đấu với sinh vật lĩnh chủ để luyện cấp.

Ngày hôm qua xử lý những con lĩnh chủ đó, hôm nay phần lớn đã một lần nữa đổi mới, Nhiếp Ngôn chạy đến chỗ đổi mới của Bạch Mao Cự Thú.

So với ngày hôm qua, sau khi có một lần kinh nghiệm, Nhiếp Ngôn đánh chết mấy con lĩnh chủ này hiển nhiên so trước kia thuần thục thoải mái hơn nhiều.

Suốt năm giờ, giá trị kinh nghiệm của Nhiếp Ngôn lên tới cấp 99 62%, nhanh hơn dự tính khá nhiều.

Cưỡi Ám Dực Long bay xẹt qua bầu trời, nhìn về phía bên dưới, nơi xa núi non trùng điệp bị bao phủ bên trong một mảnh sương trắng mênh mang, sương trắng thay đổi thất thường, theo gió phiêu lãng, xẹt qua khu vực này có một con lĩnh chủ là tù trưởng bộ lạc, đúng là mục tiêu chuyến đi này của Nhiếp Ngôn.

Khi bay vọt lên đoàn mây mù trên không này, Nhiếp Ngôn bỗng nhiên phát hiện, Thánh Quang Thạch trong thanh vật phẩm trang sức có chút khác thường, phát ra ánh sáng lấp lánh.

Nhìn đến Thánh Quang Thạch có biểu hiện khác thường, Nhiếp Ngôn nháy mắt phản ứng lại, chẳng lẽ xung quanh chỗ này có vật phẩm lắp ráp trang bị A Ba Khắc?

Nhiếp Ngôn cưỡi Ám Dực Long ở trên bầu trời lượn vòng một hồi, suy nghĩ một lát, vẫn xuống nhìn xem đi, trang phục A Ba Khắc rất có thể sẽ là trang bị chung cực của hắn, vì nó lãng phí một ít thời gian cũng đáng giá.

Độ cao của Ám Dực Long chậm rãi giảm xuống, chui vào trong đám mây, chuẩn bị chạm đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương