Có cái phát hiện này, Tô Miên lập tức nhảy nhót lên, cô về sau nếu là làm cỏ, tưới nước, có phải giá trị thể lực có thể gia tăng đến càng nhanh hay không?

Tô Miên tâm tình sung sướng mà đem nông cụ thu thập, lại một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái đem đại sảnh tầng một quét tước đến không nhiễm một hạt bụi, làm xong đã là đầy người mồ hôi.

Vừa rồi cô đi lấy nước liền chú ý tới độ ấm nước suối thích hợp, Tô Miên quyết định tắm rửa một cái.

Bên ngoài đúng là vào thời tiết đông hàn, mùa đông nông thôn Đông Bắc tắm rửa rất lao lực, nước ấm đổ vòa thùng một lát liền lạnh.

Suối nước hạ du một khối đá cuội nằm ngang thật lớn, dài chừng hai mét, sâu 1 mét.

Tô Miên cởi quần áo ngồi xuốn, nhắm mắt lại. Suối nước vừa vặn từ thân thể cô chảy qua, còn có chuyện tốt cá nhỏ tới rỉa ngón chân cô, ngứa đến làm Tô Miên khanh khách mà cười không ngừng.

Bụi bẩn đầy người, bị suối nước rửa sạch sẽ, sau khi tắm xong, Tô Miên tức khắc cảm thấy thần thanh khí sảng, cảm giác thể lực cũng khôi phục không ít.

Xem ra suối nước này cũng là bất phàm!

Tô Miên mặc xong quần áo, lúc này mới nghĩ đến cô đã vào đây nửa ngày, cần phải trở về.

Trong lòng nghĩ đi ra ngoài, thân thể cũng đã xuất hiện trong phòng cô.

Thao tác không gian đơn giản, chỉ cần ý niệm là được, Tô Miên càng thêm thích.

Lại nhìn đồng hồ treo tường, khoảng cách cô rời đi gần qua một giờ.



Sao có thể?

Đồng hồ sinh học nói cho cô, cô vừa mới ở trong không gian ít nhất đã ba tiếng, chính là bên ngoài mới một giờ. Cái phát hiện này làm Tô Miên hưng phấn không thôi.

Hạt giống dược điền chẳng phải là ở 1 ngày bên ngoài là có thể nảy mầm?

Như vậy hạt giống so với bên ngoài lớn nhanh gấp 3 lần, chỉ là không biết thảo dược bên ngoài có thể trồng được trong không gian hay không, lần sau cô phải thử một chút.

Tiếc nuối duy nhất chính là cô không thể lợi dụng không gian kiếm tiền, muốn kiếm tiền còn phải nghĩ cái biện pháp khác.

“Tiểu Miên, đừng đọc sách nữa, nên ăn cơm chiều!” Mẹ kế Hà Cần từ bên ngoài tiến vào, lấy tay đặt ở trên trán cô sờ sờ, lúc này mới cười nói: “Ừ, không phát sốt.”

“Mẹ, mẹ quá lo lắng rồi! Chị ấy khỏe giống như trâu, đồ ăn ngon trong nhà đều cho chị ấy ăn, chị ấy nếu là dễ dàng chết như vậy, những người như chúng ta như thế nào sống được?”

Rèm cửa vén ra, tiểu tử choai choai từ bên ngoài nhảy vào, đen gầy, một đôi mắt to lại phá lệ sáng ngời.

Đúng là em trai Tô Miên Tô Cẩm Long.

Lời này của Tô Cẩm Long nhưng thật ra không sai, phàm là Tô gia có một cái trứng gà cũng là để Tô Miên ăn trước.

Tô Miên thấy Tô Cẩm Long vừa đen vừa gầy liền một trận đau lòng, trong nhà điều kiện kém, Tô Cẩm Long rõ ràng thiếu dinh dưỡng.

“Tiểu tử thúi, nói chuyện như thế nào vậy, ban ngày lại đi đâu chơi rồi, xem ta có đánh gãy chân của ngươi không!” Hà Cần nói liền cầm lấy chổi điều quét giường đất, thật sự muốn đánh Tô Cẩm Long.

“Mẹ, mẹ đánh gãy chân con, về sau ai lo cho mẹ cùng lão Tống, mẹ nhưng đừng hy vọng Tô Miên!” Tô Cẩm Long vừa gào vừa chạy ra bên ngoài.



Tô Cẩm Long chạy trốn rất nhanh, Hà Cần tức giận là thật muốn đánh nó, đối cô lại là mọi cách lấy lòng.

“Mẹ, Tiểu Long còn nhỏ, về sau chúng ta hảo hảo dạy nó là được.” Tô Miên đứng dậy buông sách y trong tay, đây là sách sau khi cô tỉnh lại nhờ ba cô đi thư viện trong huyện mượn.

Hà Cần cho rằng mình nghe lầm, chổi điều trong tay bang mà rơi trên mặt đất.

Tô Miên khi nào cùng bà nhỏ giọng nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy.

Trước kia Tô Miên cùng bà nói chuyện cơ bản đều là ra lệnh, Hà Cần đều là nơm nớp lo sợ, sợ nói sai rồi gì cô không cao hứng.

Bà gả vào Tô gia 13 năm, chưa thời điểm nào Tô Miên gọi bà một tiếng mẹ!

“Tiểu Miên, con vừa mới gọi ta là gì?” Hà Cần giật mình hỏi, trong giọng nói khó nén hưng phấn, Tô Miên thế nhưng gọi bà là mẹ.

Tô Miên hổ thẹn khó nói, từ phản ứng này liền biết trước kia cô rất hỗn đản.

“Mẹ, trước kia là con không đúng, con về sau sẽ đối với mẹ thật tốt.” Tô Miên đi tới hai bước, cầm tay Hà Cần.

Thô ráp, mang theo vết chai thật dày, đây đều là hàng năm làm việc nhà nông mà bị.

Kiếp trước, cô vẫn luôn cảm thấy Hà Cần đoạt vị trí mẹ đẻ cô, cô sợ ba đã quên mẹ ruột mới luôn cùng bà đối nghịch.

Hà Cần lại không cùng cô chấp nhặt, luôn là một bộ mặt tươi cười, vô luận cô nói nhiều lời khó nghe, bà đều tự mình chịu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương