Nghĩ đến Ngụy Mẫn nói ở trong thư, biểu tình Ngụy Chấn Huy trở nên có chút mất tự nhiên.

Ngày hôm qua có công văn thông tin quân đội đi trên trấn, vừa lúc thấy Ngụy Mẫn gửi cho thư cho anh.

Nhắc tới Ngụy Mẫn, Tô Miên lập tức quên quẫn bách mới vừa rồi, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng, “Thật sự, Ngụy Mẫn cùng anh nhắc đến em? Cô ấy có cùng anh nói chuyện cô ấy phải gả cho Cao Đại không? Anh nhất định phải giúp cô ấy, không thể để cô ấy sớm như vậy liền gả chồng.”

Ngụy Chấn Huy gật đầu, “Cảm ơn cô, nếu không phải cô cổ vũ em ấy viết thư cho tôi, chuyện này tôi vẫn chưa hay biết gì.”

Tô Miên cười cười, đôi mắt biến thành hai mảnh trăng non, Ngụy Chấn Huy có chút hoảng loạn mà tránh tầm mắt, trong lòng lại giống bị cái gì cào một chút.

Kéo cửa lều ra, Tô Miên ngẩng đầu liền thấy một đám tiểu chiến sĩ chen ở cửa nghe lén, nhe răng trợn mắt mà ngã vào lều trại.

“Đại đội trưởng, anh còn chưa có rửa mặt đi.”

“Đại đội trưởng, hôm nay mặt trời cũng thật lớn.”

“Đại đội trưởng, chúng ta là tới mời anh đi ăn cơm sáng.”

“Lăn!” Ngụy Chấn Huy ra lệnh một tiếng, mấy tiểu chiến sĩ sợ tới mức vừa lăn vừa bò mà chạy ra.

Tô Miên ra khỏi doanh trướng Ngụy Chấn Huy, Tô Cẩm Long vẫn luôn ở bên ngoài chờ cô, thấy cô ra tới, lại hướng doanh trướng phía sau cô nhìn nhìn, “Chị, đại đội trưởng kia không làm gì chị đi!”



Tô Cẩm Long thấy Tô Miên đi theo Ngụy Chấn Huy đi vào, liền lo lắng đến như kiến bò trên chảo nóng.

Hắn lên kế hoạch tốt, chỉ cần chị hắn cao giọng kêu, hắn lập tức liền xông vào, quản cái đại đội trưởng gì.

“Có thể thế nào? Anh ấy là anh trai Ngụy Mẫn.” Tô Miên ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại ước gì Ngụy Chấn Huy có thể đối với cô làm cái gì.

Lại không nhịn được thầm mắng suy nghĩ của mình, Ngụy Chấn Huy chính là người niên đại này, huống chi anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô, có thể đối với cô làm cái gì mới là lạ.

Tô Cẩm Long không chú ý tới thần sắc Tô Miên rầu rĩ, kinh ngạc nói: “Nga, nguyên lai là anh trai của chị Ngụy Mẫn, nhìn qua vừa tuổi trẻ vừa anh tuấn!”

Tô Cẩm Long tuy rằng cả đêm không ngủ, nhưng tinh thần đặc biệt tốt, ở nơi đóng quân thấy cái gì cũng tò mò.

Trên đường đi qua mấy tiểu chiến sĩ bước đi vội vàng, còn rất chân chó mà cùng người ta bắt chuyện, “Chào anh.”

Tiểu chiến sĩ biết hắn là em trai Tô Miên, đối hắn cũng rất có lễ phép “Chào tiểu đồng chí!”

Các chiến sĩ đã sớm truyền nhau, Tô thần y không phải bạn bè của đại đội trưởng bọn họ, thậm chí hai người đều không quen biết, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt.

Chính là thấy Tô Miên, một đám che miệng, cười đến hề hề, một bộ dáng muốn nói lại thôi.

Bọn họ chính là không tin Tô Miên cùng đại đội trưởng là trong sạch, con gái người ta ôm lấy đại đội trưởng khóc lóc thảm thiết, đại đội trưởng bọn họ còn nói cùng con gái người ta không quen biết, này nói ai mà tin?

đại đội trưởng năm nay 25 tuổi, diện mạo anh tuấn, nhưng vẫn luôn không tìm được đối tượng!



Hiện tại thật vất vả mới có một người dám ôm đại đội trưởng bọn họ, bọn họ cũng không thể làm cô gái này chạy.

Ngô Phong an bài chỗ ở cho chị em bọn họ, cơm sáng cũng làm người đem qua.

Tô Miên ở cùng tiểu hộ sĩ bộ đội, tiểu hộ sĩ tên Lý Na.

Kiếp trước Tô Miên đã gặp qua cô ta, bất quá hai người không có giao tình gì.

Tô Miên vừa đến bộ đội liền đi theo Cao đại phu học tập, khởi điểm so hộ sĩ khác cao hơn.

“Chào cô, tôi tên Tô Miên, quấy rầy.” Tô Miên cùng Lý Na chào hỏi.

Lý Na đang ngồi ở trên ghế ăn cơm sáng, thấy Tô Miên tiến vào, lạnh lùng mà nhìn lướt qua tiếp tục nhai màn thầu.

Cô ta buổi sáng lấy cơm nghe các chiến sĩ nói, chính là Tô Miên không biết xấu hổ này mà ôm đại đội trưởng không buông tay.

Đại đội trưởng bọn họ chính là quân thần mặt lạnh, há để cô loại nhà quê không biết từ nào chạy ra câu dẫn?

Phi, vừa thấy đại đội trưởng liền bày dáng vẻ hồ ly tinh, Lý Na hướng Tô Miên trợn trắng mắt, chiếc đũa hung hăng mà đâm vào hộp cơm.

Tô Miên nhún nhún vai, không biết cô nơi nào đắc tội cô ta, bất quá không sao cả, cô là tới chữa bệnh, không phải xem sắc mặt người ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương