Tô Miên thở dài một hơi đứng dậy, “ Thầy Mã, chúng ta cứu không được, bọn họ đây là trúng độc, chất độc cyanogen*, phỏng chừng khả năng cứu trở về cũng không lớn!”

* Cyanogen (xyanua) là một trong những chất độc nổi tiếng, xuất hiện trong các tiểu thuyết trinh thám với tác dụng gây chết người gần như ngay lập tức. Một số mô tả còn cho biết chất độc này có mùi hạnh nhân đặc trưng. Ví dụ, các hợp chất cyanide có thể được tìm thấy trong nhiều thực phẩm trong đời sống như hạnh nhân, đậu ngự (lima), đậu nành và rau chân vịt.

“Thật không có hy vọng?” Thầy Mã vẫn là chưa từ bỏ ý định, muốn đi mở miệng người bị thương.

“Đừng nhúc nhích, xyanogen là chất kịch độc, lượng nhỏ là có thể trí mạng. Có thể từ miệng hoặc làn da tiến vào.” Tô Miên lôi kéo thầy Mã ra sân, xe cứu thương cũng tới rồi.

Tám người bị nâng lên xe, trong sân vợ con người bị thương khóc thành một đoàn.

Tô Miên nhớ ra rồi, kiếp trước, tám người này ăn thức ăn ở Quách gia, đã chết bảy người, chỉ có một người may mắn còn sống sót.

Xe cứu thương dần dần đi xa, thầy Mã xuất thần mà nhìn Tô Miên, “Cô như thế nào khẳng định là chất độc xyanogen như vậy?”

“Tôi cũng là đoán, bọn họ ngã trên mặt đất, giống như chuột run rẩy khi ăn trúng thuốc, khóa hóa học chúng ta học qua, hiện tại trên thị trường lưu hành thuốc diệt chuột thành phần chủ yếu chính là chất độc xyanogen.” Tô Miên cũng là đánh cuộc một phen, thời đại này, người tốt nghiệp sơ trung đều là số ít, có thể thi đậu cao trung càng là ít ỏi không có mấy.

Thầy Mã gật đầu, vỗ vỗ bả vai Tô Miên, “Mặc kệ có phải thật sự hay không, cô thật sự là có thiên phú học y học.”

Lời này làm Tô Miên có chút áy náy, nếu mà không có trọng sinh cùng không gian y dược, cô cũng là cái gì cũng không biết.

Phía sau phát triển cùng kiếp trước cơ bản giống nhau, chỉ có một người may mắn còn sống sót.



Chuyện này kinh động cả công an tỉnh.

Mỗi ngày xe cảnh sát chạy đến, án tử lại thành án treo, người trong thôn nhất thời nhân tâm hoảng sợ, tâm tư ăn tết đều phai nhạt rất nhiều.

Bà nội Tô Miên lại một chút không chịu ảnh hưởng.

Tô lão thái thái hai mươi tháng chạp mừng thọ, nghe nói con trai lớn bán gia cụ kiếm lời, riêng năm nay bà ta phải làm thật linh đình mới được.

Tô Giang Hải cùng Hà Cần trung thực, Tô Giang Đào cùng Bạch Ngọc Lan lại biết tính kế, nói mấy câu liền đem Tô nãi nãi cùng mấy cô cô lừa đến nhà Tô Miên.

Không có biện pháp, Tô Miên cùng Tô Cẩm Long đi huyện thành mua thịt mua đồ ăn, ngày hôm sau nhà Tô Giang Hải so với mọi năm đều náo nhiệt.

Dĩ vãng ăn tết ba cô cô này đều không tiến cửa nhà cô, sợ Tô Giang Hải lại cùng bọn họ vay tiền.

Hà Cần nấu cơm, Tô Miên nhóm lửa, chuẩn bị hai bàn đồ ăn lớn.

Tô lão thái thái vừa thấy con gái con rể, con trai con dâu, cháu trai cháu gái đều ở, trong lòng cao hứng.

“Ta mấy năm nay một người nuôi lớn sáu đứa con là không dễ dàng, năm đó đến đội sản xuất cùng đàn ông cùng nhau làm việc kiếm công điểm, cuối cùng lấy vợ cho con trai, gả con gái đi lấy chồng.”

Tô Miên thật muốn làm vẻ mặt khinh bỉ, toàn bộ người trong thôn đều biết bà nội cô thân thể ốm yếu, để bà ta xuống đất làm việc một lá cải đều nhặt không trở lại.



Nếu không phải xem ở phân thượng bà ta là bà nội cô, cô liền nói những lời này ra, Tô Miên đều muốn bà ta bị vả mặt.

“Hiện tại lão đại có tiền, ta nghĩ cho ba đứa em gái một nhà 300, hai em trai một nhà 500. Lão đại, vợ lão đại, không ý kiến đi!” Lão thái thái rung chân ngồi ở giường đất, nói xong lại xoạch lấy hai điếu thuốc từ miệng túi.

Tô Cẩm Long muốn đứng lên bị Tô Miên một phen đè lại.

Tô Giang Hải cùng Hà Cần cúi đầu không nói lời nào.

Tô Miên cảm thấy ba mẹ cô thật là thành thật quá mức, bà nội đều muốn hút sạch máu bọn họ, hai người này còn một bộ dáng cô vợ nhỏ ngoan ngoãn.

“Mẹ, mẹ làm gì a, đó là tiền đại ca kiếm đực.” Nói chuyện chính là chú út của Tô Miên Tô Giang Sóng.

“Nó tiền thì làm sao, nó đều là ta sinh, tiền nó chính là tiền của ta.” Lão thái thái vừa nghe mặt lập tức kéo xuống tới, “Ta đòi tiền, hắn còn dám không cho a.” Nói xong từ sương mù dày đặc hướng giường đất gõ ba cái, lấy ra khí thế chủ một nhà.

Chú hai Tô Miên là Tô Giang Đào nhìn nhìn đại ca, vốn định nói cái gì, Bạch Ngọc Lan một cái liếc mắt, lời nói tới cổ họng rồi phải cứng rắn mà nghẹn trở về.

Bạch Ngọc Lan chính là có tiếng sư tử Hà Đông, bà ta nói hướng đông, Tô Giang Đào không dám hướng tây, kết hôn hơn 20 nhiều, Tô Giang Đào chính là bị bà ta nắm gắt gao, đến nay trong nhà có nhiều ít tiền tiết kiệm đều không biết.

Tô Hồng ngồi ở ghế trên xem kịch vui, cũng đang buồn bực đại bá bán gia cụ rốt cuộc kiếm lời bao nhiêu tiền, cô ta cùng mẹ cô ta chỉ là tùy tiện cùng bà nội nói, bà nội liền mang theo cả nhà tới phân tiền.

May mắn mẹ cô ta luôn điệu thấp, bằng không hiện tại phân chính là nhà cô ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương