Trọng Sinh Khổ Tận Cam Lai
-
Chương 100: Chương 100
Ống kính không ngừng biến đổi, từng gương mặt giận dữ của các thôn dân cũng không ngừng lóe lên trước mắt Diệp Thủy Thanh, cuối cùng báo cáo kết thúc trong lời nói của lãnh đạo chi cục bảo vệ môi trường cam kết nhất định sẽ xử lý ổn thỏa kịp thời.
Xem ra chuyện bên phía xưởng dây kéo và xưởng in cũng bắt đầu ầm ĩ rồi, Diệp Thủy Thanh không hiểu lúc này trong đầu mình lại không có bất kỳ cảm xúc và suy nghĩ gì.
“Náo Náo, đi làm bài tập với anh Tiểu Hạo đi, mẹ mệt rồi muốn nghỉ một lát.”
Náo Náo nghe lời gật đầu, lại liếc nhìn mẹ mình rồi mới rời khỏi.
Vốn cho rằng vì phải xử lý chuyện trong xưởng nên Cận Văn Lễ sẽ về muộn, không ngờ lại còn tan làm về nhà sớm hơn bình thường.
“Sao sớm như vậy? Em đã thấy tin tức rồi, còn cho rằng anh phải bận rộn chuyện này.” Diệp Thủy Thanh hỏi.
Cận Văn Lễ thở dài, nói chuyện khổ sở: “Xưởng đã bị kêu ngừng rồi, trước khi chưa hòa giải mâu thuẫn với thôn dân thì không thể tiến hành sản xuất.”
“Lúc chúng ta mở xưởng đều làm thủ tục chính quy, hơn nữa phí ô nhiễm cũng đã giao không thiếu một đồng sao có thể nói không cho sản xuất là không cho được chứ?”
Cận Văn Lễ nhíu mày nói: “Anh cũng nghe ngóng rồi, chắc chắn là có ô nhiễm, nhưng tuyệt đối ở trong phạm vi xử lý, chủ yếu là xưởng chúng ta bây giờ có quy mô lớn kiếm được nhiều tiền, người ngoài thấy ngứa mắt, trong mấy thôn có người xúi giục thôn dân gây chuyện, cũng có khả năng là người trong ngành làm xấu, mua chuộc những người dẫn đầu gây chuyện kia, bộ phận liên quan không muốn mâu thuẫn trở nên gay gắt, bảo chúng ta vẫn nên âm thầm hài hòa, để tránh xảy ra sự cố tập thể.”
Lý do này nói cũng hợp lý, thảo nào chuyện xưa nói người cùng ngành là oan gia, cứ nghĩ tất cả biện pháp tìm cơ hội để dồn đối phương vào chỗ chết.
“Thôn dân kia có đưa ra yêu cầu không?” Diệp Thủy Thanh lại hỏi.
“Không đưa ra được sao, nói ô nhiễm ảnh hưởng đến nguồn nước và sức khỏe cơ thể bọn họ, hoa màu tổn thất cộng thêm cơ thể bị thương, yêu cầu xưởng theo mỗi người mỗi hộ thì đền bù hai trăm nghìn tệ cho tất cả tổn thất, nếu không thì cứ ầm ĩ đến cùng.”
Một người hai trăm nghìn tệ, vậy không cần bọn họ ầm ĩ xưởng dứt khoát đóng cửa còn có thể tổn thất ít chút, những thôn dân này thật sự coi xưởng của bọn họ là kho bạc chắc!
Nhưng nếu hai xưởng này thật sự đóng cửa, vậy trả tiền vay ngân hàng đã mất hy vọng rồi, tuy nói mình có cổ phần bên phía xưởng in và công ty vận chuyển, nhưng vì chuyện in trộm lần trước mà trước mắt bản thân xưởng in đang mắc nợ kinh doanh, phía công ty vận chuyển thì vì không ngừng đổi mới sửa chữa xe cộ, tiền vốn vận chuyển cũng eo hẹp.
Còn có chợ bên đường Tân An hoạt đồng giai đoạn đầu, thương nhân còn chưa vào hàng loạt thì không nói hơn nữa Dương Lạc cũng có phần, cho nên tiền có thể chia đến tay mình cũng có hạn.
Bên công ty này của mình thì tình hình tốt hơn, nhưng với món nợ và đền bù khổng lồ mà nói, chẳng qua là hạt muối bỏ biển, một khi trộn vào chắc chắn sẽ bị kéo sụp, huống hồ công ty cũng có nhiều người đầu tư như vậy, cũng không phải một mình mình có thể quyết định.
Diệp Thủy Thanh vừa nghĩ vừa cảm thấy tình cảnh của mình và Cận Văn Lễ thật thê lương, rõ ràng khoảng thời gian trước còn sống rất thoải mái rực rỡ, sao đột nhiên lại nổi lên biến hóa long trời lở đất chứ!
“Anh nấu cơm cho em ăn trước, chắc Náo Náo với Tiểu Hạo cũng đói rồi, vả lại bây giờ nghĩ gì cũng vô dụng!” Hai người ngồi trên sô pha im lặng hồi lâu, Cận Văn Lễ đứng dậy, nói xong thì vào nhà bếp nấu cơm.
Đợi nấu cơm xong, bốn người yên lặng ngồi ăn cơm, hai đứa nhỏ cũng rất hiểu chuyện, ăn xong thì về phòng.
Cận Văn Lễ sợ Diệp Thủy Thanh hao tâm tổn sức, cũng cùng cô về phòng nghỉ ngơi sớm, hai người nằm trên giường vẫn không nói chuyện, mỗi người chỉ nghĩ đến tâm sự của riêng mình, vốn dĩ Diệp Thủy Thanh cho rằng mình không thể ngủ say, không ngờ bất giác đã ngủ thiếp đi.
Đợi lúc tỉnh dậy, trong phòng tối đen, trở người phát hiện Cận Văn Lễ đã không ở trong phòng, thế là mở đèn nhìn đồng hồ, mới mười một giờ hơn, rồi thở dài ngồi trên giường ngẩn ngơ.
Ngày tháng sau này phải sống tiếp thế nào cô cũng không có tâm trạng suy nghĩ, mà so với mình chắc chắn Cận Văn Lễ còn áp lực nhiều hơn.
Diệp Thủy Thanh xoa nhẹ cái bụng nhỏ hơi nhô lên của mình với đủ điều suy nghĩ, không kìm được mà dần dần nhớ lại kinh nghiệm hai kiếp làm người của mình một lượt, từ từ tâm trạng cũng có chuyển biến tốt.
Nghĩ kiếp trước mình chịu khổ chịu mệt hơn nửa đời, chịu nhiều khổ sở như vậy cũng chưa từng hiếu kính bố mẹ một ngày, cuối cùng đến bước đường cùng nhảy lầu với hai bàn tay trắng.
Mà bây giờ cô đã có người chồng yêu thương mình, đứa con đáng yêu, bạn bè tri kỷ, bố mẹ cũng đều bình yên khỏe mạnh, sao mình có thể bị những cản trở trước mắt làm cho nản chí ngã lòng chứ! Cô tuyệt đối không thể cho phép bi kịch kiếp trước xảy ra với người nhà và chồng mình! Hơn nữa vì đứa bé trong bụng cô cũng không thể tiếp tục sa sút!
Nghĩ đến đây Diệp Thủy Thanh khoác áo ngủ, mở cửa phòng đi ra, tìm một vòng mới phát hiện Cận Văn Lễ đang hút thuốc bên ngoài ban công.
“Không ngủ được phải không?”
Cận Văn Lễ nghe thấy âm thanh thì quay đầu nhìn đồng thời cũng dập tàn thuốc: “Sao tỉnh rồi, tối lạnh mùi thuốc cũng nồng, mau về phòng đi.” Nói rồi dìu Diệp Thủy Thanh vào phòng khách.
“Em không sao, chỉ là lo cho anh.” Diệp Thủy Thanh thấy mấy ngày nay Cận Văn Lễ đã gầy rõ đi không ít thì rất đau lòng, đồng thời cũng nhận ra khoảng thời gian này cô chỉ lo nghĩ tâm sự của mình, rất ít dành sự quan tâm với Cận Văn Lễ, mà Cận Văn Lễ thì vẫn luôn thương yêu mình, thế là trong lòng xót xa, nhất thời cảm thấy áy náy.
Cận Văn Lễ mỉm cười lắc đầu, kéo tay Diệp Thủy Thanh nói nhỏ: “Vợ à, anh từng nghĩ tiền nợ công trường cơ bản có thể tích góp, hai hôm nay anh sẽ thanh toán với bọn họ, tiền vay bên phía ngân hàng nói gì cũng không trả nổi.
Ngày mai chúng ta đến cục dân chính ly hôn, toàn bộ tài sản đều cho em và con, một mình anh đối phó với bọn họ, cùng lắm thì ngồi tù, chỉ cần em và con yên ổn là được!”
Diệp Thủy Thanh không ngờ Cận Văn Lễ vì mình và con mà đã nghĩ đến bước này, vừa cảm động vừa tức giận, nước mắt suýt đã rơi xuống: “Anh nói ngốc nghếch gì thế, hai chúng ta cùng nhau chịu đựng từ những ngày cực khổ, đi sớm về khuya những ngày lạnh lẽo bày sạp anh quên rồi sao? Bây giờ cũng không tính là gì, chỉ cần chúng ta bình an khỏe mạnh, cuộc sống có khó đi nữa cũng có thể chịu đựng, không có hỏa diệm sơn nào không qua được, dù là lúc nào cả nhà chúng ta đều phải ở cạnh nhau, chuyện chưa đến cuối cùng thì tuyệt đối không thể từ bỏ bất kỳ hy vọng nào.
Văn Lễ, anh đừng nản lòng, chúng ta từ từ nghĩ cách, chắc chắn em sẽ không rời xa anh!”
Lần này ngược lại là vành mắt của Cận Văn Lễ đã đỏ trước, thời gian dài như vậy mọi buồn khổ anh đều nén trong lòng, sợ là ảnh hưởng đến tâm trạng của Diệp Thủy Thanh, càng sợ cô sẽ trách mình nóng lòng theo đuổi nên mới mắc bẫy của Tiền Tư Lợi, mỗi ngày anh đều không ngừng tự trách, trách bản thân đã hủy đi cuộc sống tốt đẹp.
Bây giờ thấy Diệp Thủy Thanh không những không oán trời trách đất, còn an ủi mình, ủng hộ mình như vậy, lập tức đã vứt đi gánh nặng trong lòng, không nhịn được mà ôm lấy Diệp Thủy Thanh nũng nịu: “Đúng là có sống cuộc sống cực khổ, nhưng lúc đó ít nhất không mắc nợ.
Vợ à, em thật sự không trách anh sao?”
“Không trách, đầu tư xây vườn Phỉ Thúy là em và anh cùng thương lượng quyết định, không phải lỗi của một mình anh.
Mắc nợ cũng không có gì, anh không nghe người mắc nợ là ông lớn sao? Bây giờ nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta là có thể để cho hai xưởng hoạt động lại trong thời gian ngắn nhất, như vậy ngân hàng cũng có thể nới rộng kỳ hạn, bọn họ muốn thu tiền về, cũng không phải muốn bắt anh ngồi tù.
Vẫn nên bán tòa biệt thự này trước, chúng ta về phía nhà cũ ở, chỉ cần còn người ở đây thì không lo không thể trở mình!” Diệp Thủy Thanh dựa vào lòng Cận Văn Lễ, nói ra suy nghĩ của mình một cách rõ ràng.
“Vợ à, em chính là thuốc an thần của anh, chỉ cần có em bên cạnh anh, khổ cực gì anh cũng chịu được! Cái gì anh cũng nghe theo em!” Cận Văn Lễ dụi mắt, càng ôm chặt Diệp Thủy Thanh hơn.
Nếu đã đưa ra quyết định, Cận Văn Lễ liền hành động nhanh chóng chuẩn bị chuyển nhà bán nhà.
Thẩm Chấn Sơn cho xe chuyển hết đồ gia dụng và đồ vật dùng được của họ lên xe chuyển về nhà cũ, còn nói khoảng thời gian này chắc chắn Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh đều bận, anh ta có thể đón hai đứa nhỏ về nhà mình chăm sóc.
Diệp Thủy Thanh lập tức khó hiểu: “Anh Thẩm, cả ngày anh bận chuyện công ty lấy đâu ra thời gian chăm con, vả lại một người đàn ông như anh cũng không tiện, chắc không phải là tìm chị dâu mới rồi chứ?”
Cô thuận miệng nói đùa, không ngờ mặt Thẩm Chấn Sơn thật sự đã đỏ lên: “Em dâu, đầu óc của em cũng xoay chuyển nhanh thật, có điều anh không tìm chị dâu mới cho em, chẳng phải anh thấy cuộc sống đã ổn rồi sao, nên về nhà mẹ của Tiểu Hạo đón người về.
Vốn dĩ mẹ thằng bé còn do dự, nên anh đã kể lại toàn bộ chuyện bọn em giúp anh thế nào, bảo đảm sẽ không đánh giết thay người ra mặt như trước nữa, giao tiền gửi ngân hàng cho cô ấy, rồi lại kể chuyện bây giờ cho cô ấy, mẹ thằng bé vừa nghe thì sốt ruột, hôm qua đã vội theo anh về ngay, nói muốn giúp em và Văn Lễ một tay.”
“Không ngờ anh Thẩm còn là một người chung tình, con vẫn là có bố mẹ ruột thì tốt hơn, trước đây chị dâu cũng là bị anh ép, nếu không thì cũng không thể nhẫn tâm bỏ lại con, lần này tốt rồi, em cũng yên tâm giao Náo Náo cho hai người.” Trong lòng Diệp Thủy Thanh thật sự đã có kế hoạch bước đầu, cho nên đúng là không có thời gian chăm sóc Náo Náo, vợ chồng Thẩm Chấn Sơn vừa hay đã giúp được việc lớn.
Như vậy sau khi chuyển nhà xong thì sắp xếp chuyện bán nhà, vốn còn nghĩ vì bên mình cần tiền gấp đoán chừng nhà bán không có giá, không ngờ Dương Lạc lại chạy đến, nói là liên hệ giúp với người mua, kết quả không những không lỗ tiền còn kiếm được hơn ba trăm nghìn, Diệp Thủy Thanh vô cùng cảm kích.
Dương Lạc nhìn hai vợ chồng Cận Văn Lễ, cười nhạt: “Ban đầu hai người muốn xây vườn Phỉ Thúy, tôi cũng không tiện can thiệp sâu vào quá nhiều cản đường tiền tài của hai người, hơn nữa thật sự cũng không ngờ con người Tiền Tư Lợi này lại bày ván cờ lớn như vậy, đúng là xem thường ông ta quá rồi.
Bây giờ nếu đã xảy ra chuyện hai người cũng đừng vội, bên phía ngân hàng tôi đã nói chuyện, họ biết hai người không phải hoàn toàn không có năng lực trả nợ, cũng sẽ không ép hai người quá, con người tốt hơn là thắt cổ ngồi tù hoặc chuyển tài sản, để bọn họ không kiếm ra được một đồng nào, cho nên trên cơ bản sẽ không đến tòa án tố hai người.
Tiền thuê bên chợ đường Tân An và mọi thu nhập của công ty Thủy Thanh tạm thời thuộc về hai người, đợi hai người ổn lại đến lúc đó tiền thuê lại thuộc về tôi, tiền trả rồi thì chia theo như thỏa hiệp ban đầu, hai người thấy sao?”
Lúc này Cận Văn Lễ ra sức vỗ vai Dương Lạc: “Thằng nhóc cậu đúng là bạn chí cốt, tình cảm này tôi sẽ nhớ trong lòng!”
“Cảm ơn cái gì, bên cạnh tôi người có thể được hai chữ bạn bè cũng chỉ có mình cậu mà thôi, hơn nữa không có Thủy Thanh tôi cũng không gặp được Lý Như, hai người có thể chấp nhận được sự giúp đỡ của tôi, cô ấy cũng có thể vui vẻ chẳng phải sao?” Dương Lạc cố sức nói chuyện thật thoải mái, không muốn để Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh cảm thấy mất tự nhiên.
Đương nhiên Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ hiểu, có điều cũng biết dù Dương Lạc nói đùa, nhưng vẫn nghiêm túc với Lý Như, cho nên chỉ mong hai người có thể mau chóng gỡ bỏ nút thắt đơm hoa kết trái.
Có được sự giúp đỡ của Dương Lạc, hai người càng cảm thấy có hy vọng, mà anh em Lý Như và Lý Xương cũng gửi tiền qua cho họ, sau này còn có Hà Thiên, Bảo Gia Minh và đạo diễn Hạ Bác Hằng cũng gửi tiền qua, lúc này Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ cũng không làm dáng nhận của từng người một, chỉ đặt ân tình giúp người trong hoạn nạn vào lòng.
Qua mấy ngày một người khiến người ta không ngờ được xuất hiện trước mặt Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh.
“Thôi Tất Thành, sao anh đến đây?” Diệp Thủy Thanh có chút ngạc nhiên nhìn người đàn ông ăn mặc lịch sự đứng ở cửa.
Thôi Tất Thành vào nhà rồi mới nói chuyện: “Anh nghe nói hai người gặp chút khó khăn, muốn qua giúp một tay, hai người đưa số tài khoản ngân hàng cho anh, anh chuyển một triệu qua.”
“Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Diệp Thủy Thanh nghĩ Thôi Tất Thành chẳng qua chỉ là một nhân viên nghề giáo, sao có thể bỏ ra nhiều tiền như thế, hơn nữa Tiêu Nguyệt Ba biết có thể bỏ qua sao.
Thôi Tất Thành cười nói: “Anh sớm đã không còn việc ban đầu nữa, Nguyệt Ba thấy hai người em với Văn Lễ có tiền đồ lớn như vậy thì ép anh đổi ngành, bố cô ấy có quan hệ mở một hầm mỏ, anh dần dần cũng lên tay, tiền này là anh tự để dành.”
Thì ra là như vậy, nhất thời Diệp Thủy Thanh rất xúc động, xem ra vận mệnh của Thôi Tất Thành cũng xảy ra biến đổi lớn, có điều biến đổi này dù sao cũng tốt, chỉ là số tiền này cô không thể nhận lấy dễ dàng, thế là quay đầu nhìn sang Cận Văn Lễ đứng bên cạnh vẫn luôn im lặng.
“Thôi Tất Thành, tại sao anh lại muốn giúp tôi và Thủy Thanh là muốn khoe khoang hay còn có suy nghĩ khác?” Cận Văn Lễ đi qua đứng đối diện với Thôi Tất Thành.
“Không có suy nghĩ khác, tôi cũng là người có gia đình có sự nghiệp, ít nhất sẽ không có bất kỳ suy nghĩ không có đạo đức, việc này anh cứ yên tâm.
Tôi gửi tiền qua chủ yếu là vì ban đầu hai người chịu bỏ tiền ra cứu bố tôi một mạng, ân huệ này không phải bao nhiêu tiền có thể so sánh được, một triệu cũng là tôi cố hết sức, cũng không bỏ ra nhiều hơn được nữa.” Thôi Tất Thành rất thẳng thắn.
Cận Văn Lễ nghe xong thì khóe môi cong lên: “Được! Tôi cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi nói dài dòng, tôi nhận tiền này, về sau nhất định trả cả vốn lẫn lời.”
“Cận Văn Lễ, anh quả thật là một người đàn ông, cứ quyết định như vậy đi, tôi còn có việc không làm phiền nữa.” Thôi Tất Thành cũng rất dứt khoát, sau khi lấy được số tài khoản cũng không nán lại lâu, trực tiếp rời khỏi.
“Anh thật sự không để ý sao?” Đợi sau khi Thôi Tất Thành đi rồi, Diệp Thủy Thanh cười hỏi Cận Văn Lễ.
“Không để ý, bây giờ anh đúng là khó khăn, đây là chuyện rõ ràng, hơn nữa Cận Văn Lễ anh cũng sẽ không ghen chuyện này, cũng sẽ không nhất thời tức giận vào lúc này, anh ta trả ơn anh, đương nhiên là anh biết người trong lòng vợ anh yêu nhất là anh.”
Diệp Thủy Thanh gật đầu vui vẻ: “Cuối cùng cũng có bộ dạng lưu manh đó rồi!” Thấy Cận Văn Lễ vui vẻ trở lại, Diệp Thủy Thanh cũng thật sự yên tâm.
Cận Văn Lễ cũng cười hì hì: “Nhiều người giúp đỡ như thế, có thế nào anh cũng phải hăng hái chút.
Vợ à, em nói xem số tiền này trả ngân hàng trước, hay thế nào?”
Diệp Thủy Thanh lắc đầu: “Bên phía ngân hàng không cần vội cứ nợ trước đi, số tiền này gửi đi cũng không giải quyết được vấn đề, chi bằng dùng vào chỗ cần thiết, như vậy bắt đầu từ ngày mai chúng ta cố hết sức giải quyết vấn đề của thôn dân.”
“Được thôi, vợ chỉ huy, anh ra tiền tuyến!” Cận Văn Lễ nói rồi nâng mặt Diệp Thủy Thanh lên hôn mạnh một cái.
Diệp Thủy Thanh mím môi cười: “Lần này em thật sự phải đích thân ra tiền tuyến rồi!”
------oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook