Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn
-
Chương 157: Heo sữa.
Ngoại trừ tour triển lãm và quảng bá bình thường, Trình Cẩm Chi còn phải chuẩn bị Secret vào tháng tới. Secret là một show thời trang lớn, khán giả đến từ các nơi trên thế giới, các nhà truyền thông cũng sẽ phát sóng trực tiếp. Trình Cẩm Chi vẫn chưa từng tham gia đi catwalk nghiêm túc như thế, lúc trước nàng đều là khán giả. Nếu không là đến theo lời mời của nhà quảng cáo, lộ mặt ở một số sàn chữ T khá thương mại.
Người mẫu có yêu cầu cao về tỉ lệ cơ thể, một mét sáu mươi tám như Trình Cẩm Chi dĩ nhiên là không đạt tiêu chuẩn. Để sự xuất hiện ít gây khó chịu, nhà thiết kế của tập đoàn S còn thiết kế một đôi giày cao gót cho riêng nàng. Đế giày thậm chí còn cao hơn những đôi cao gót bình thường nàng hay mang, tập luyện đến trưa, mắt cá chân cũng sưng lên. Trình Cẩm Chi xoa xoa cẳng chân của mình, lúc này có các người mẫu đến. Họ trò chuyện với Trình Cẩm Chi, còn nói với Trình Cẩm Chi một số bí quyết nhỏ để không quá mệt mỏi. Nói tới nói lui, đều là đánh lạc hướng sự chú ý. Những siêu mẫu này đều đã trải qua muôn ngàn thử thách, cổ chân bị trật khớp thì mặt vẫn có thể giữ nụ cười duyên dáng. Những siêu mẫu này còn nói rất hướng về Trung Quốc. Điều này Trình Cẩm Chi biết. Những người giàu thích khoe của Trung Quốc rất nhiều, rất hào phóng cho các hoạt động thương mại. Trong hai năm qua, sau khi hết hạn hợp đồng, rất nhiều siêu mẫu đến Trung Quốc tham gia các hoạt động thương mại. Cũng không cần phải đi catwalk, lộ mặt là có thể vớt được một con số lớn. Chủ yếu nhất là có một người trung gian như Phó Tân Bạch, lúc trước Phó Tân Bạch bươn chải rất rộng trong giới siêu mẫu, sau đó về nước, kết duyên vợ chồng với một tiểu sinh hạng A trong nước. Độ nổi tiếng trong nước cũng phát triển. Vốn kiểu phong cách nước ngoài như của Phó Tân Bạch sẽ rất khó được người trong nước đón nhận.
"Trình, quan hệ của cô và Phó là gì vậy?" Nói mấy câu, các siêu mẫu bắt đầu nhiều chuyện. Quả nhiên, ở mặt nhiều chuyện, con gái trên toàn thế giới đều giống nhau.
"Bạn bè." Trình Cẩm Chi mỉm cười.
Hai năm qua, tuy nói là Phó Tân Bạch bớt phóng túng, nhưng bản tính chấm mút vẫn đang rục rịch. Hôm qua, mượn cớ cách di chuyển muốn kéo tay nàng. May là nàng nhanh như chớp.
"Thật vậy à?" Đương nhiên các siêu mẫu không tin: "Chúng tôi đều thấy cô ấy rất tốt với cô."
Ha ha? Những siêu mẫu này chưa từng thấy dáng vẻ của Phó Tân Bạch đối với Cẩu Vũ? Nếu họ thấy Phó Tân Bạch canh ở cửa nhà Cẩu Vũ, lạnh đến mức chảy nước mũi, vậy chắc cằm phải rớt xuống đất. Những siêu mẫu này cũng có ý đó với Phó Tân Bạch, Trình Cẩm Chi suy nghĩ một chút còn nói thêm: "Có lẽ vì bạn gái của chị ấy. Quan hệ giữa tôi và bạn gái của chị ấy khá tốt."
"Bạn gái?"
"Các cô chưa từng nghe chị Tân Bạch nói sao?"
"Tôi có nghe." Có một siêu mẫu hồn nhiên giơ tay lên: "Họ lại quen lại à? Có một thời gian cô ấy rất uể oải, tôi hỏi cô ấy, cô ấy nói bạn gái không đếm xỉa đến cô ấy."
Nghe siêu mẫu nói xong, Trình Cẩm Chi cũng trợn tròn mắt. Người khác còn không tính, nhưng đây là Phó Tân Bạch. Hình tượng hoa hồ điệp, không ngờ sẽ nói với người ngoài mình có bạn gái. Nàng thực sự hiểu lầm Phó Tân Bạch? Được rồi. Giây tiếp theo Phó Tân Bạch đã mò đến rồi: "Đang nói chuyện gì vậy?"
Cả người của Phó Tân Bạch sắp nhào lên người nàng.
"..." Nàng cũng không có hiểu lầm Phó Tân Bạch. Tuyên bố với bên ngoài mình có bạn gái, nhưng tay chân vẫn không thành thật. Trình Cẩm Chi cười, di chuyển sang một bên, thiếu chút nữa Phó Tân Bạch ngồi dưới đất: "Cẩm Chi, em cách tôi xa như vậy làm gì?"
"Cẩm Chi, mắt cá chân của em có ổn không? Có muốn đi khám thử không?" Phó Tân Bạch nói.
"Không sao. Vẫn nên gấp rút tập luyện, thời gian không nhiều lắm." Trình Cẩm Chi nói.
Trình Cẩm Chi tính toán như vậy, bỏ lịch trình của mình, thời gian diễn tập vẫn chưa đủ hai tuần. Người ta siêu mẫu, luyện năm này qua năm khác, mà nàng chỉ luyện một tháng.
"Ừ." Phó Tân Bạch cười cười, lại khôi phục lại vẻ "tao nhã và chuyên gia" bình thường. Không hề nhìn ra lúc nãy thiếu chút nữa đã ngồi dưới đất: "Em đừng căng thẳng, coi như là đi ngang qua sân khấu."
Những siêu mẫu này, trên và dưới sân khấu đều không mang một phong cách. Khi Phó Tân Bạch làm mẫu, cũng tràn đầy khí khái nữ vương. Quả nhiên là có sự chuyên nghiệp của nghề, Trình Cẩm Chi nghĩ nàng cũng không thể quá nghiệp dư. Hiếm khi có cơ hội thế này: "Vâng, cám ơn chị Tân Bạch."
"Ôi, khách khí gì với tôi chứ." Vừa dứt lời, tay của Phó Tân Bạch lại mò tới.
Trình Cẩm Chi mỉm cười, đứng dậy né tay của Phó Tân Bạch rất tự nhiên. Tập luyện ba bốn ngày, lại đi tham gia buổi họp báo quảng bá. Buổi họp báo lần này, truyền thông đến càng nhiều hơn. Truyền thông hỏi một vài vấn đề liên quan đến phim, sau đó bắt đầu hỏi tình trạng thương tích của Dung Tự. Trước khi đến buổi họp báo, DC đã chuẩn bị câu trả lời chính thức cho nàng. Câu trả lời chính thức là để tránh truyền thông tra xét tình hình bên trong. Gần đây chỉ cần nhắc đến chuyện này, vấn đề sẽ không có cách nào tránh khỏi gay gắt. Dù sao cũng liên quan đến mạng người. Bên đoàn phim đang giảm nhiệt độ của chuyện này, họ đang cố giành được sự phê duyệt của các bộ ngành liên quan. Vì là phim điện ảnh đồng tính, ngoài việc cắt bớt một số phân cảnh, còn phải dẫn dắt tốt thị hiếu xã hội. Một thời gian trước, những bộ ngành liên quan cũng lùi một bước, muốn chiếu phim trong nước, đầu tiên phải cắt giảm những cảnh mập mờ của hai nữ chính, phải quảng bá dựa theo hướng thúc đẩy tình bạn. Thứ hai là không thể lấy đồng tính luyến ái là điểm bùng nổ và quảng bá. Đây là đang lo lắng đến thị hiếu của xã hội.
Sau khi buổi họp báo kết thúc, truyền thông và các phóng viên vẫn chưa thỏa mãn. Truy hỏi Trình Cẩm Chi về chuyện của Dung Tự. Trình Cẩm Chi mang khẩu trang, hai tay chắp thành hình chữ thập: "Cám ơn, cám ơn."
Sau khi Trình Cẩm Chi lên xe, DC cũng nhanh chóng chen ngồi ở vị trí ghế phụ lái: "Sếp, chúng ta sẽ đến Secret à?"
"Đến bệnh viện của Dung Tự." Trình Cẩm Chi nói.
Lần trước nàng còn hứa với Dung Tự đến, kết quả bận bù đầu. Hôm nay mở buổi họp báo, nàng lại nghĩ đến vết thương của Dung Tự. Cũng không biết Dung Tự có "ăn đúng giờ, ngủ đàng hoàng" như Dung Tự cam đoan không. Trình Cẩm Chi đến bệnh viện là do chợt nhớ, cũng không nói trước với Dung Tự. Vừa mở cửa phòng bệnh, Trình Cẩm Chi lập tức mở to đôi mắt. Nàng tháo khẩu trang xuống: "Quản lý Đinh?"
Không sai, là quản lý Đinh. Quản lý Đinh xuất hiện ở phòng bệnh của Dung Tự, điều này hơi kì dị. Chẳng lẽ cách nàng mở cửa không đúng?
"Trình tổng." Thấy Trình Cẩm Chi, quản lý Đinh chỉ hơi ngạc nhiên. Lại lập tức không nóng không lạnh cười cười, cô bước đến đón. Rất chu đáo nhận lấy túi của Trình Cẩm Chi: "Tôi đi công tác ngang qua đây, tiện thể ghé qua thăm cô Dung."
Đi ngang qua? Trình Cẩm Chi nhìn thoáng qua Dung Tự, Dung Tự cũng cười ôn hòa. Trí nhớ của nàng có vấn đề sao? Quản lý Đinh và Dung Tự dường như không tốt đến mức thăm chứ? Lúc ăn cơm, hai người có "manh mối". Trình Cẩm Chi vừa ngồi xuống, hai người xưng "cô Dung" "cô Đinh" qua lại. Đến khi Trình Cẩm Chi cầm lấy hộp cơm một cách tự nhiên, đút cơm cho Dung Tự. Quản lý Đinh lên tiếng: "Trình tổng, tôi giúp cô cho. Tôi ăn rồi."
Trình Cẩm Chi sửng sốt, hai người này tốt đến mức như vậy, có phải có động cơ bí mật nào không?
"Ừ được." Trình Cẩm Chi đáp.
Nàng cúi đầu, bắt đầu ăn cơm của mình. Đến khi nàng ngẩng đầu lại, mặt của hai người này vẫn mang nụ cười hân hoan. Trình Cẩm Chi nhìn, luôn cảm thấy bầu không khí giữa họ có phần ảo diệu.
"Cô Dung, tôi mới hỏi bác sĩ." Quản lý Đinh nhẹ nhàng nói: "Nói cô hồi phục rất tốt. Nếu không có gì bất ngờ, sẽ có thể nhanh chóng xuất viện."
"Lành nhanh như vậy?" Trình Cẩm Chi nói.
Dung Tự cười cười: "Ừ, thật ra bị thương cũng không nặng lắm. Ở nhà dưỡng cũng được."
"Vậy không được. Ở nhà đâu bằng bệnh viện." Trình Cẩm Chi nói.
Dung Tự nháy mắt một cái: "Ừ."
"Quản lý Đinh, lần này cô đến là dự án nào?" Trình Cẩm Chi nói.
Quản lý Đinh trò chuyện mấy câu về dự án của tập đoàn với Trình Cẩm Chi, tiếp theo rất tự nhiên chuyển đề tài đến chuyện thường ngày: "Trình tổng, có phải gần đây cô rất bận rộn không? Hôm qua gọi điện thoại cho cô, giờ đó mà cô còn đang tắm."
"Đúng vậy, gần đây hơi bận." Trình Cẩm Chi nói.
"Vất vả quá. Vậy đợi chút nữa chị đi làm việc của mình đi." Dung Tự nói.
"Em đuổi chị à."
"Không."
Quản lý Đinh cười cười, lên tiếng: "Trình tổng, cô Dung có lòng tốt thôi. Mấy hôm nay tôi cũng rảnh, có thể giúp cô chăm sóc cô Dung."
"Thật sao?" Thật sao? Trình Cẩm Chi hận không thể lùi ra sau nhìn hai người này. Nàng nói sao nàng thấy bầu không khí rất ảo diệu. Có phải hai người này lén nàng trêu đùa không? Trình Cẩm Chi hơi bị nhồi máu cơ tim. Chết tiệt lại đến nữa, một Olivia cũng đã đủ khiến nàng hoài nghi cuộc đời. Vậy tiếp theo, nàng phải trừng ai?
Một là bạn gái cũ, một là người theo đuổi trên danh nghĩa. Ai cũng không trừng được, Trình Cẩm Chi vò đầu của mình theo bản năng. Sắc xanh dạt dào. Tâm trạng này thực sự là muốn dừng cũng dừng không được.
"Thật đó." Quản lý Đinh nhẹ nhàng nói.
"Sao phiền cô Đinh như vậy được." Dung Tự nói: "Tôi có thể dưỡng ở nhà."
"Vẫn là Trình tổng nói đúng. Chăm sóc ở nhà, sao tốt bằng trong bệnh viện." Quản lý Đinh nhìn Dung Tự, mỉm cười dịu dàng.
... Sao cảm giác hai người này đang liếc mắt đưa tình? Trình Cẩm Chi bới bới cơm trong hộp, sao ăn không có tí mùi vị.
Lúc trước người khác đến thăm hỏi Dung Tự, đều là nàng đưa người khác ra cửa. Lần này đổi thành quản lý Đinh đưa nàng ra cửa: "Trình tổng, lần sau khi cô đến, nói với tôi một tiếng. Tôi đến đón cô đàng hoàng."
"Ừ. Tôi đi trước." Trình Cẩm Chi nói: "Cô đi chăm sóc Dung Tự đi."
Chết tiệt, sao nói những lời này kì lạ như vậy.
Lúc quản lý Đinh sắp quay đi, Trình Cẩm Chi gọi cô lại: "Quản lý Đinh, từ khi nào mà cô với Dung Tự "tốt" như vậy?"
Mặc dù trong bụng nàng muốn đọc nặng chữ "tốt", nhưng lại sợ sự tò mò của mình "rõ ràng" quá.
Quản lý Đinh bật cười, hơi nghiêng đầu, tóc dài trên vai rơi lả tả: "Tinh tinh tương tích*, có lúc là vì có "chung sở thích"."
*Tinh tinh tương tích: Những người tài giỏi có khả năng hay chung cảnh ngộ sẽ quý trọng, ủng hộ, giúp đỡ nhau.
Sở thích? Trình Cẩm Chi lặng lẽ xuống lầu. Nàng không thân thuộc với quản lý Đinh, chỉ biết là cô thích tập thể dục. Dung Tự. Trình Cẩm Chi không biết làm sao, nghĩ đến nhiều năm trước Dung Tự từng nói với nàng.
"Dung Tự, em thích heo?" Trình Cẩm Chi hỏi.
"Chị không thấy, tròn vo, nhìn rất khó dằn lòng sao?"
Lẽ nào... quản lý Đinh cũng thích heo tròn vo?
***
Quản lý Đinh: ...
Ngao: ...
Heo sữa: Cái tên chương này làm tôi muốn nổi điên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook