Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về
Chương 5: Người một nhà (1) (1)

Sáng sớm ánh mặt trời đỏ vàng xen lẫn một chút sương, vượt qua cây hoa quỳnh từ bên ngoài cửa sổ xuyên thấu qua tấm rèm cửa màu xanh nhạt chiếu vào phòng ngủ, ánh vàng ấm áp chiếu dáng dịu nhẹ.

Hiếm khi có một đêm ngon giấc, Ôn Hinh Nhã ngồi dậy trên giường, vươn vai một cái, sau đó mới đứng dậy xuống giường, đi đến trước cửa sổ, kéo tấm rèm màu xanh nhạt ra, có một cành hoa quỳnh vươn tới tận gần đây, cô chỉ cần giơ tay là có thể chạm đến.

Sáng sớm hơi lạnh, hoa quỳnh ngoài cử sổ dính sương sớm trong veo, hương thơm thoang thoảng mang theo hơi lạnh thẩm thấu quanh không khí, ánh nắng ấm áp phản chiếu giọt sương, lộ ra ánh sáng lấp lánh mang theo vẻ lộng lẫy.

Hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp!

Nghĩ như vậy, cô xoay người vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, thay một chiếc váy trắng, quần áo là Hạ Như Nhã để lại, bởi vì Hạ Như Nhã ăn ngon mặc đẹp, tuy rằng năm ấy mười lăm tuổi đã cao 163cm, cơ thể phát triển rất tốt, đâu giống cô từ nhỏ đã phải chịu đói, mới cao có 158cm, cơ thể gầy gò, phát triển không tính là tốt, cho nên cô mặc đồ của Hạ Như Nhã thật sự không vừa người.

Lúc trước cô vừa tới nhà họ Ôn, bị đủ loại quần áo kiểu dáng xinh đẹp mê hoặc, nào đi so đo có vừa người hay không, cho nên người nhà họ Ôn cũng tự nhiên không mua quần áo mới cho cô.

Nhưng mà hiện giờ cô sẽ không bao giờ bị động như vậy, thứ thuộc về cô, cô sẽ nỗ lực tranh thủ!

Đi vào phòng khách, ông nội và ba đang đọc báo, bà nội đang nói chuyện với Ninh Thư Thiến, Ôn Du Nhã chơi di động rất vui vẻ, cô cười chào hỏi: “Chào buổi sáng ông bà nội, chào buổi sáng ba và dì Ninh, chào buổi sáng em gái!”

Ông cụ Ôn bỏ báo xuống, nhìn cô mặc váy liền màu trắng không vừa người, mày nhíu chặt, sắc mặt nhu hòa hỏi: “Đêm qua ngủ có ngon không?”

“Khá tốt ạ!” Ôn Hinh Nhã thấy ông nhíu chặt mày, sợ hãi cúi đầu nhìn mình, sau đó mới nhút nhát ngồi xuống vị trí bên cạnh Ôn Du Nhã.

Ông cụ Ôn gật gật đầu rồi cầm báo lên đọc tiếp.

Bà cụ Ôn chỉ giương mắt nhìn cô một cái, liền tiếp tục nói chuyện với Ninh Thư Thiến.

Ninh Thư Thiến cười cười với cô rồi dời mắt đi.

Chỉ có Ôn Du Nhã vẫn luôn cúi đầu chơi di động, giống như Ôn Hinh Nhã không hề tồn tại.

Ôn Hinh Nhã cũng không thèm để ý.

Ông cụ Ông lại nhăn mày, buông tờ báo trong tay xuống lạnh lùng nói: “Không nghe thấy chị cháu chào à, học nhiều lễ nghĩ như vậy đều vứt cho chó ăn hết rồi à?”

“Bịch!” Ông cụ Ôn lạnh lùng nói làm Ôn Du Nhã sợ tới mức mặt trắng bệch, di động rơi xuống đất.

Mặc dù bà cụ Ôn không thích Ôn Hinh Nhã là mấy, nhưng dù sao vẫn là huyết mạch của nhà họ Ôn, đâu đến lượt một đứa con riêng làm lơ như vậy: “Tốt xấu gì nhà họ Ôn chúng ta nuôi cháu nhiều năm, cả họ cũng sửa lại, nhìn thấy cô chủ nhà họ Ôn, gọi một tiếng chị cũng không quá đáng đâu đúng không!”

Trong lòng Ôn Du Nhã tự nhiên sinh ra một tia tủi thân, dựa vào cái gì mà cô ta phải chào hỏi con tiện nhân thô tục đó, khi Ôn Hinh Nhã chưa tới nhà họ Ôn, mặc dù bà nội không dùng vẻ mặt ôn hòa với cô ta nhưng cũng không đến mức bày sắc mặt cho cô ta xem, mặc dù ông nội rất ít khi trao đổi với cô ta, nhưng ít nhất sẽ không quở trách cô ta, nhưng Ôn Hinh Nhã vừa mới về, mọi chuyện đều thay đổi.

Trong lòng Ninh Thư Thiến giật mình, nhanh chóng mở miệng nói: “Ba! Mẹ! Là Du Nhã sai, Hinh Nhã vừa mới trở lại nhà họ Ôn, có lẽ con bé còn chưa quen, lát nữa con sẽ nói nó.” Nói xong lại nhìn về phía Ôn Hinh Nhã, mặt mang ý xin lỗi: “Hinh Nhã, em gái cháu còn nhỏ không hiểu chuyện, cháu đừng chấp nhặt con bé, dì Ninh xin lỗi cháu.”

Ôn Hinh Nhã bất an nói: “Dì Ninh, có phải cháu làm sai chỗ nào cho nên em mới cố ý không để ý tới cháu không? Chẳng lẽ bởi vì ngày hôm qua….”

Một ánh mắt sắc như dao dừng trên người cô, Ôn Hinh Nhã đột nhiên im bặt, ngơ ngác nhìn Ninh Thư Thiến, lúc này ánh mắt bà ta vẫn nhu hòa như cũ, nhưng nếu nhìn kỹ liền có thể nhìn thấy cảnh cáo ẩn sâu trong đáy mắt.

Lúc này, Ninh Thư Thiến dịu dàng nhìn Ôn Hinh Nhã nói: “Đừng nói bậy, ngày hôm qua cháu không vui, không phải con bé còn mang cháu ra ngoài chơi sao?” Nói xong liền duỗi tay kéo kéo Ôn Du Nhã, lạnh lùng nói: “Còn không xin lỗi với chào hỏi chị con đi!”

Ôn Du Nhã không ngờ đến cả mẹ cũng giúp đỡ con tiện nhân này, tức khắc trong lòng vừa tủi thân vừa không cam lòng, nhưng vẫn gục đầu xuống nói: “Chị, thật xin lỗi!”

Lúc này Ôn Văn Hạo buông báo xuống nói: “Được rồi! Đều là người một nhà, không cần so đo như vậy.”

Dứt lới, ánh mắt nhàn nhạt liếc về phía Ôn Hinh Nhã, mang theo một tia cảnh cáo.

Ôn Hinh Nhã chỉ coi như không nhìn thấy.

Ông cụ Ôn nhíu mày nhìn thoáng qua Ôn Du Nhã, lúc này mới dời mắt về phía Ninh Thư Thiến, ánh mắt nghiên khắc mang theo lạnh lẽo: “Cô tiến vào nhà họ Ôn đã mười lăm năm, không hề sinh con đẻ cái cho nhà họ Ôn đã là rất bất hiếu, việc đã đến nước này, chỉ hy vọng cô có thể đặt tâm tư lên chăm sóc Hinh Nhã, dù sao hiện giờ con bé là huyết mạch duy nhất của nhà họ Ôn.”

Ông cụ Ôn nói quá nghiêm khắc làm sắc mặt Ninh Thư Thiến trắng bệch, miễn cưỡng dịu dàng cười nói: “Ba, sau khi Hinh Nhã trở về, con vẫn luôn coi con bé như con mình, không tin ba hỏi Hạo Văn một chút xem sao.”

Ôn Hạo Văn nhìn sắc mặt tái nhợt tủi thân của vợ, cặp mắt ướt át kia mang theo ánh lệ trong suốt, càng thêm trong sáng, dường như mang theo một tia quyến rũ và muôn vàn kiều mị, ngực nóng lên liền nói: “Ba, từ khi Thư Thiến gả đến nhà chúng ta, mặc dù không sinh con cháu cho nhà họ Ôn nhưng vẫn luôn tận tâm tận lực chăm sóc ba và mẹ, càng vất vả công lao càng lớn, Hinh Nhã trở lại nhà họ Ôn cô ấy vẫn luôn tận tâm chăm sóc, sao ba có thể nói cô ấy như thế chứ!”

Dám chống đối ông trước mặt cả nhà, làm ông cụ Ôn tức giận đến sắc mặt xanh mét: “Mất dạy! Mày….”

Bà cụ Ôn nhìn hai ba con ầm ĩ, nhanh chóng giảng hòa nói: “Được rồi, Văn Hạo con bao tuổi rồi, con bớt tranh cãi đi.” Lại nhìn về phía Ninh Thư Thiến, trong mắt trần ngập bất mãn, “Thư Thiến thấy Văn Hạo chống đối ba con, con cũng không biết ngăn cản à.” Lúc này mới nhỏ giọng trấn an ông cụ Ôn, “Lão Ôn, ông đều một đống tuổi rồi, tự nhiên nóng giận, cẩn thận có hại cho sức khỏe.”

Ông cụ Ôn sâu xa liếc mắt nhìn Hinh Thư Thiến nói: “Ăn cơm xong mang Hinh Nhã đi mua chút quần áo với trang sức đi, trang điểm cho con bé tử tế, đều trở về một tuần rồi còn mặc quần áo của Như Nhã, dáng người Như Nhã với Hinh Nhã khác biệt, vốn tưởng rằng người mẹ kế như cô sẽ nghĩ đến, không ngờ vẫn còn cần ông già như tôi tới khoa tay múa chân.”

Bị vả mặt công khai làm sắc mặt Ôn Hạo Văn đỏ bừng, theo bản năng nhìn Ôn Hinh Nhã, lúc này mới nhìn thấy chiếc váy rộng thùng thình trên người cô, giả vò ho khan, lạnh mặt nói: “Ba nói rất đúng, em làm mẹ kế không đúng rồi, lát nữa dọn hết đồ của Như Nhã xuống phòng cho khách ở tầng một đi, đồ dùng hàng ngày của Hinh Nhã đều mua thêm vào, tiền để anh trả.”

Trong mắt Ninh Thư Thiến xẹt qua một tia u ám, vẻ mặt vô cùng chật vật, miễn cưỡng cười nói: “Ba, đều là con sơ sót, để Hinh Nhã bị tủi thân rồi.” Nói xong lại nhìn về phía Ôn Hinh Nhã áy náy nói: “Hinh Nhã, sau khi cháu trở về luôn nhốt mình trong phòng, dì Ninh không biết nên ở chung với cháu thế nào, cho nên mới sơ sót việc này, cháu sẽ không giận dì Ninh chứ!”

……  

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương