Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về
-
Chương 10-2: Người đàn ông thần bí (2)
Người bán hàng thấy vẻ mặt cô mờ mịt và nghi hoặc giống như không biết: “Trông cao, khí chất rất lạnh lùng, tôi cũng không biết anh ta là ai, có điều nhìn không giống người thường.”
Ôn Hinh Nhã vừa mới trở lại nhà họ Ôn, trong mười lăm năm trước đều là gặp gỡ nhưng tên côn đồ và những người lao động bình thường bôn ba vì cuộc sống, đương nhiên đời trước không tính, nghe người bán hàng miêu tả như vậy liền biết nhất định người nọ không giàu cũng quý, làm sao cô có thể quen biết được, cho nên không để ý nữa, ánh mắt dừng trên phụ kiện trên chiếc khay.
Trong đó có một bộ trang sức bằng đá ruby màu đỏ huyết bồ câu, màu huyết bồ câu lan khắp viên đá quý, tựa như ngọn lửa, bởi vì bị cắt gọt, giống như tia lửa lập lòe trong đám lửa.
Mấy bộ đầu tiên thì không sao, nhưng bộ ruby đỏ huyết bồ câu này tính cả hoa tai,vòng cổ, nhẫn, lắc tay, đá quý bên trên cộng lại hơn tận 10 cara, giá trị mấy nghìn vạn….
Sắc mặt Ôn Hinh Nhã trầm xuống, số tiền lớn như vậy cô không nhận nổi.
Ôn Hinh Nhã nhìn vài lần liền dời mắt đi nói: “Tìm chút phụ kiện bình thường phối hợp là được rồi.”
Người bán hàng đang mơ hồ đột nhiên tỉnh lại, sau đó mới phát hiên mình làm chuyện gì, nếu cô Ôn thật sự coi trọng năm bộ trang sức này, cô ta không dễ dàng báo cáo với cửa hàng, dù sao đây cũng là cửa hàng của Ôn Thị, mặc dù khi cô Ôn mua đồ trong này không phải miễn phí, nhưng cũng giảm giá 50%, những thứ khác còn đỡ, nếu là mấy bộ trang sức giá trị cao này, cô ta cũng không dám làm chủ.
Người bán hàng chọn mấy bộ trang sức thích hợp với thân phận của cô chủ nhà họ Ôn, Ôn Hinh Nhã lại vô cùng hài lòng.
Chọn quần áo, chọn giày và phụ kiện túi xách, lúc này Ôn Hinh Nhã mới vừa lòng.
Khi nhân viên thu ngân ở quầy đưa hóa đơn cho Ninh Thư Thiến, cả khuôn mặt của Ninh Thư Thiến đều đen lại, kể cả có giảm giá 50% thì mua quần áo, phụ kiện, giày túi, đồ trang điểm, nước hoa, mũ phối đồ linh tinh đã tốn hơn hai mươi vạn, đống tiền này đều là bà ta bỏ tiền túi ra mua.
Bà ta không khỏi nghiến răng nghiến lợi oán hận nhìn thoáng qua Ôn Hinh Nhã còn đang đi dạo trong quầy bán nước hoa, cắt thịt lấy thẻ ngân hàng giao cho nhân viên thu ngân quẹt.
Tròng mắt Ôn Du Nhã thiếu chút nữa rớt ra ngoài, tức giận nói: “Không phải buổi sáng ba cho chị thẻ ngân hàng sao? Vì sao chị mua đồ lại không tự mình bỏ tiền?”
Trên mặt Ôn Hinh Nhã hơi hoảng sợ, mang theo một chút tủi thân: “Chị vừa mới trở lại nhà họ Ôn, cái gì cũng không hiểu, buổi sáng ba dặn dì Ninh thay chị mua quần áo và đồ dùng, ông nội cũng dặn dì Ninh chăm sóc chị, chị….”
Ninh Thư Thiến nhìn ánh mắt khác thường của đám nhân viên trong tiệm thì không khỏi bực mình: “Du Nhã, sao con có thể nói lời như vậy, mặc dù Hinh Nhã không phải con ruột của mẹ, nhưng mà làm mẹ kế, mua đồ cho Hinh Nhã là điều đương nhiên, mau xin lỗi chị con đi.”
Ôn Du Nhã oán hận nhìn Ôn Hinh Nhã, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xin, lỗi!”
Ôn Hinh Nhã cười nhạt không nói, Ôn Du Nhã thật sự bị ngốc sao? Thật ra cô không cho là vậy, có điều là ỷ vào có một người mẹ lợi hại, cho nên mới dám không kiêng nể gì đi khiêu khích cô mà thôi.
Hạ Như Nhã nhanh chóng hòa giải: “Hinh Nhã vừa trở lại nhà họ Ôn, đồ dùng hàng ngày còn chưa mua nhiều, chúng ta đi xem đồ dùng cho phái nữ đi.”
Ninh Thư Thiến nghĩ sâu xa, dù sao từ nhỏ cũng dạy dỗ ở nhà họ Ôn, đầu óc nhanh nhẹn như vậy khó trách bà cụ yêu thích đến thế: “Còn phải đi xem nhãn hiệu khác nữa, mặc dù là cô chủ nhà họ Ôn, nhưng cũng không thể chỉ dùng mỗi nhãn hiệu của Ôn Thị chúng ta được.”
…………
Ôn Hinh Nhã vừa mới trở lại nhà họ Ôn, trong mười lăm năm trước đều là gặp gỡ nhưng tên côn đồ và những người lao động bình thường bôn ba vì cuộc sống, đương nhiên đời trước không tính, nghe người bán hàng miêu tả như vậy liền biết nhất định người nọ không giàu cũng quý, làm sao cô có thể quen biết được, cho nên không để ý nữa, ánh mắt dừng trên phụ kiện trên chiếc khay.
Trong đó có một bộ trang sức bằng đá ruby màu đỏ huyết bồ câu, màu huyết bồ câu lan khắp viên đá quý, tựa như ngọn lửa, bởi vì bị cắt gọt, giống như tia lửa lập lòe trong đám lửa.
Mấy bộ đầu tiên thì không sao, nhưng bộ ruby đỏ huyết bồ câu này tính cả hoa tai,vòng cổ, nhẫn, lắc tay, đá quý bên trên cộng lại hơn tận 10 cara, giá trị mấy nghìn vạn….
Sắc mặt Ôn Hinh Nhã trầm xuống, số tiền lớn như vậy cô không nhận nổi.
Ôn Hinh Nhã nhìn vài lần liền dời mắt đi nói: “Tìm chút phụ kiện bình thường phối hợp là được rồi.”
Người bán hàng đang mơ hồ đột nhiên tỉnh lại, sau đó mới phát hiên mình làm chuyện gì, nếu cô Ôn thật sự coi trọng năm bộ trang sức này, cô ta không dễ dàng báo cáo với cửa hàng, dù sao đây cũng là cửa hàng của Ôn Thị, mặc dù khi cô Ôn mua đồ trong này không phải miễn phí, nhưng cũng giảm giá 50%, những thứ khác còn đỡ, nếu là mấy bộ trang sức giá trị cao này, cô ta cũng không dám làm chủ.
Người bán hàng chọn mấy bộ trang sức thích hợp với thân phận của cô chủ nhà họ Ôn, Ôn Hinh Nhã lại vô cùng hài lòng.
Chọn quần áo, chọn giày và phụ kiện túi xách, lúc này Ôn Hinh Nhã mới vừa lòng.
Khi nhân viên thu ngân ở quầy đưa hóa đơn cho Ninh Thư Thiến, cả khuôn mặt của Ninh Thư Thiến đều đen lại, kể cả có giảm giá 50% thì mua quần áo, phụ kiện, giày túi, đồ trang điểm, nước hoa, mũ phối đồ linh tinh đã tốn hơn hai mươi vạn, đống tiền này đều là bà ta bỏ tiền túi ra mua.
Bà ta không khỏi nghiến răng nghiến lợi oán hận nhìn thoáng qua Ôn Hinh Nhã còn đang đi dạo trong quầy bán nước hoa, cắt thịt lấy thẻ ngân hàng giao cho nhân viên thu ngân quẹt.
Tròng mắt Ôn Du Nhã thiếu chút nữa rớt ra ngoài, tức giận nói: “Không phải buổi sáng ba cho chị thẻ ngân hàng sao? Vì sao chị mua đồ lại không tự mình bỏ tiền?”
Trên mặt Ôn Hinh Nhã hơi hoảng sợ, mang theo một chút tủi thân: “Chị vừa mới trở lại nhà họ Ôn, cái gì cũng không hiểu, buổi sáng ba dặn dì Ninh thay chị mua quần áo và đồ dùng, ông nội cũng dặn dì Ninh chăm sóc chị, chị….”
Ninh Thư Thiến nhìn ánh mắt khác thường của đám nhân viên trong tiệm thì không khỏi bực mình: “Du Nhã, sao con có thể nói lời như vậy, mặc dù Hinh Nhã không phải con ruột của mẹ, nhưng mà làm mẹ kế, mua đồ cho Hinh Nhã là điều đương nhiên, mau xin lỗi chị con đi.”
Ôn Du Nhã oán hận nhìn Ôn Hinh Nhã, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xin, lỗi!”
Ôn Hinh Nhã cười nhạt không nói, Ôn Du Nhã thật sự bị ngốc sao? Thật ra cô không cho là vậy, có điều là ỷ vào có một người mẹ lợi hại, cho nên mới dám không kiêng nể gì đi khiêu khích cô mà thôi.
Hạ Như Nhã nhanh chóng hòa giải: “Hinh Nhã vừa trở lại nhà họ Ôn, đồ dùng hàng ngày còn chưa mua nhiều, chúng ta đi xem đồ dùng cho phái nữ đi.”
Ninh Thư Thiến nghĩ sâu xa, dù sao từ nhỏ cũng dạy dỗ ở nhà họ Ôn, đầu óc nhanh nhẹn như vậy khó trách bà cụ yêu thích đến thế: “Còn phải đi xem nhãn hiệu khác nữa, mặc dù là cô chủ nhà họ Ôn, nhưng cũng không thể chỉ dùng mỗi nhãn hiệu của Ôn Thị chúng ta được.”
…………
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook