Cậu ta đã nhìn ra Sở Phái Hàm và Cố Ninh cùng một phe, nếu tiếp tục ầm ĩ nữa sẽ chỉ làm lớn chuyện, hơn nữa Cố Tiêu Tiêu cùng Trần Tử Dao tuyệt đối sẽ không thu được lợi ích gì.

“Nhưng mà, Cố Ninh đánh Tử Dao….” Cố Tiêu Tiêu không cam lòng nói.

Tần Tranh đang muốn nói chuyện thì đã bị Cố Ninh giành trước: “Đó là bởi vì cô ta đáng bị đánh, nếu lại có lần sau, vậy cũng không chỉ là một cái tát đơn giản như vậy.”

Nói xong, một đôi mắt lạnh lùng nhìn lại Trần Tử Dao, khiến cả người Trần Tử Dao run rẩy, lại cảm nhận được cảm giác như dao kề trên cổ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên qua thân thể của cô ta, khiến Trần Tử Dao càng kiêng kị Cố Ninh hơn.

“Cố Ninh, chúng ta cùng chờ xem.” Sợ hãi, nhưng lại không muốn cúi đầu, Trần Tử Dao cố gắng bình tĩnh nói lời tàn nhẫn với Cố Ninh, sau đó kéo Cố Tiêu Tiêu rời đi.

Nói là rời đi, ngược lại càng giống như là chạy trối chết.

Mấy người Tần Tranh vẻ mặt phức tạp liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, sau đó cũng rời đi theo.

Trong lòng thầm nghĩ, thật sự không giống Cố Ninh.

Cố Ninh thấy thế cũng chỉ cười lạnh một tiếng, không để ý lắm, ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.

Mọi người nhìn thấy hai bên đương sự đều rời đi rồi, bọn họ tự nhiên cũng giải tán.

Thế nhưng có người lại không muốn rời đi, ngược lại trực tiếp đặt mông ngồi xuống bên cạnh Cố Ninh: “Chết đói rồi, sao còn chưa dọn đồ ăn vậy!”

Giọng nói đương nhiên kia, một chút cũng không biết khách khí.



Đương nhiên, Cố Ninh cũng không muốn để ý.

Nhưng Vu Mễ Hi lại bởi vì sợ hãi Sở Phái Hàm, cho nên sau khi Sở Phái Hàm ngồi xuống, cô ấy liền bắt đầu cảm thấy lo sợ bất an.

Đồng thời cũng khó hiểu, Sở Phái Hàm vừa rồi không phải là vẫn luôn nhắm vào Cố Ninh sao? Bây giờ nhìn như thế nào cũng không phải là chuyện như vậy!

“Cứ như vậy mà tha cho mấy người bọn họ thì cũng quá tiện nghi rồi, tôi nói cậu nhé! Nên hung hăng đánh đám người đó một trận mới hả giận, miễn cho không nhớ được bài học, lần sau lại đến đây gây phiền phức.” Sở Phái Hàm cảm thấy khó chịu nói, đối với việc Cố Ninh dễ dàng tha cho đám người đó, Sở Phái Hàm cảm thấy một chút đều chưa hết giận, ngay cả đối với Cố Ninh cũng chướng mắt.

Khóe miệng Cố Ninh nhịn không được giật giật, Sở Phái Hàm thật đúng là một cô gái xấu xa thường xuyên đánh nhau gây sự, động một chút là đánh nhau.

Nhưng Cố Ninh cũng không chán ghét cách nói hoặc cách làm của Sở Phái Hàm, chỉ là cô đã không còn là 17,18 tuổi - tuổi dễ dàng xúc động. Linh hồn của cô chính là một người phụ nữ trưởng thành 25-26 tuổi, đương nhiên tâm tính muốn ổn trọng một chút.

Đương nhiên, nếu là chọc cô tức giận, cũng không phải không có khả năng hung hăng đánh một trận.

Rốt cuộc, cô không phải là thánh mẫu kỹ nữ.

“Đánh người ta, tôi còn phải trả tiền thuốc men! Nhà tôi không cho phép tôi tiêu xài hoang phí như vậy.” Cố Ninh nói.

A!

Nghe vậy, Sở Phái Hàm ngạc nhiên, lúc này mới nhớ tới điều kiện gia đình của Cố Ninh rất kém cỏi, cô ấy không được phép tiêu xài hoang phí, không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Nhưng mà, lời này sao nghe lại khiến cô cảm thấy có ý ám chỉ chứ! Ý Cố Ninh là đang nói cô phá của sao? Bởi vì mỗi lần sau khi cô đánh người, đều phải cho người ta tiền thuốc men.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương