“Đứa nhà nghèo thì sao? Phiền cô lo sao? Cô cũng không phải mẹ tôi, cũng không phải bố tôi, có tư cách gì quản tôi?” Cố Ninh bị chọc giận đến tức cười, Trần Tử Dao nghĩ bản bản thân mình quá tốt đẹp rồi!

“Cô...” đáp trả sắc bén như thế làm Trần Tử Dao tức giận không nói nên lời.

Đúng vậy, Trần Tử Dao không phải bố mẹ Cố Ninh, căn bản không có tư cách gì quản cô cả. Cho nên những người xung quanh nhìn Trần Tử Dao với ánh mắt khinh bỉ, cho rằng cô ta bắt chó đi cày, thích xen vào chuyện của người khác.

Cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của mọi người Trần Tử Dao càng tức giận.

Cô ta cũng biết mình chẳng phải bố mẹ Cố Ninh, không có tư cách xen vào chuyện của cô. Nhưng cô ta đã quen với việc Cố Ning nhẫn nhục chịu đựng rồi, nay không có cách nào chấp nhận được việc Cố Ninh phản bác lại cô ta.

Cho dù biết mình đuối lí nhưng Trần Tử Dao không định cho qua chuyện, đầu óc xoay chuyển, ánh mắt lóe lên tia hiểm độc, nhìn Cố Ninh cười giễu cợt: “A! Cố Ninh, cô có bố sao? Mẹ cô chẳng qua chỉ là một người đàn bà chưa chồng đã có con, không biết liêm sỉ mà thôi, cô chính là đồ con hoang...”

“Bốp.”

Trần Tử Dao chưa dứt lời đã bị một cái tát cắt ngang, hơn nữa cái tát này không nhẹ, mặt lập tức sưng đỏ, có thể còn mạnh hơn so với lúc tát Thiệu Phỉ Phỉ.

Bởi vì so với Thiệu Phỉ Phỉ, lời này của Trần Tử Dao càng chọc giận Cố Ninh hơn.

Cô ta không chỉ sỉ nhục cô mà còn làm nhục mẹ cô, đây quả thực là tội không thể tha thứ.

Trần Tử Dao bị đánh đến choáng váng nhất thời không kịp phản ứng.

Cô ta không thể ngờ rằng Cố Ninh dám đánh mình.



Đám người xung quanh cũng bị cái tát này làm cho kinh sợ, thế nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Mặc dù có người vì nghe được mẹ Cố Ninh chưa kết hôn mà sinh con nên mới khinh bỉ Cố Ninh nhưng quả thực cảm thấy cho dù mẹ Cố Ninh như thế nào đi chăng nữa, Trần Tử Dao sỉ nhục người ta như vậy, gọi người ta là đồ con hoang thì cô ta không đúng rồi, cho nên đánh là đáng.

Bởi vì không phải ai cũng mang theo thành kiến mà nhìn người.

“Cố Ninh, mày dám đánh tao?” Trần Tử Dao phản ứng trở lại, tức giận hét lên đồng thời cũng giơ tay định đánh Cố Ninh.

Chỉ là vừa vung tay lên đã bị Cố Ninh bắt được, hơn nữa tóm rất chặt đến mức Trần Tử Dao không thể giãy giụa, rất nhanh cảm thấy như xương cốt bị vỡ nát.

“Cố Ninh, mày buông ra cho tao.” Trần Tử Dao vẻ đau đớn vặn vẹo, nghiến răng nói.

Cố Ninh không buông, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, giống như một thanh kiếm băng kề trên cổ, có thể đâm xuyên cô ta bắt cứ lúc nào, khiến Trần Tử Dao bị dọa lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Hơn nữa toàn thân tỏa ra khí lạnh vây lấy Trần Tử Dao làm cô ta không nhịn được mà run rẩy.

Không chỉ Trần Tử Dao, đám người xung quanh cũng bị Cố Ninh dọa sợ rồi, trong thoáng chốc bầu không khí trở nên yên tĩnh kỳ lạ.

Cố Ninh lạnh lùng nói: “Trần Tử Dao, cô và tôi không thù không oán, cô lại hết lần này đến lần khác nhằm vào tôi, làm nhục tôi còn sỉ nhục mẹ tôi, cô thực sự cho rằng tôi là một đứa yếu ớt không dám làm gì cô sao?”

Nói rồi Cố Ninh hung hăng hất Trần Tử Dao qua một bên, cô ta lảo đảo, suýt thì ngã nếu như không có cô gái đi cùng đỡ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương