Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
-
Chương 833: Tại sao lại ngay lúc này?
Âu Dương Thiên Thiên đứng hình trước câu hỏi của Vivian, cô bối rối nói:
- Không thể nào, sao tôi có thể...
- Bụng thường xuyên khó chịu, không ăn được thức ăn nồng mùi hoặc đồ sống, hay nôn mửa, kinh nguyệt chậm... đều là những dấu hiệu của thai phụ. - Vivian lên tiếng chắc chắn, như thể cô đã khẳng định việc Âu Dương Thiên Thiên mang thai là thật vậy.
Nhìn ánh mắt hoang mang trước mặt, Vivian cắn môi suy tính, sau vài giây thì hỏi:
- Mặc dù tôi không phải bác sĩ nhưng tôi có cách giúp em kiểm tra, muốn thử không?
Âu Dương Thiên Thiên lo lắng mím môi, cô âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, không đáp....
===============================================
Ở một diễn biến khác, Stefan kéo theo Mã Nhược Anh ra khỏi căn biệt thự, anh dắt cô đi một con đường riêng biệt với Vivian, nhằm tránh xa đám ám vệ của Bush.
Đi được một đoạn, Mã Nhược Anh bỗng ngừng lại, cô hất tay Stefan ra, lạnh giọng lên tiếng:
- Tại sao anh lại ở đây?
Người đàn ông chậm rãi thu tay về, bình tĩnh đáp:
- Em muốn tôi trả lời thế nào?
- Anh theo dõi tôi? - Mã Nhược Anh hỏi tiếp.
Stefan mím môi, thẳng thắn thừa nhận:
- Phải.
Mã Nhược Anh ngước đầu lên, đôi mắt hung dữ đáp:
- Stefan, rốt cuộc tôi phải làm thế nào anh mới buông tha cho tôi? Anh không nhìn rõ tình hình hiện tại sao? Tôi muốn giết chết Cadira, muốn tiêu diệt cả gia tộc Rostchild, tôi có thể làm bất cứ việc gì để thực hiện ước muốn đó, thậm chí là đến đây, không quan tâm nơi này là đâu cả. Tôi đã không để ý đến Bush, thì anh cũng nên hiểu, anh căn bản không thể ngăn cản tôi.
Người đàn ông chớp đôi mắt đen láy, vững vàng nói:
- Tôi không ngăn cản em, tôi chỉ muốn bảo vệ em.
- Tôi không cần sự bảo vệ của anh. - Gần như là ngay lập tức, Mã Nhược Anh quát lớn. Cô không kiềm chế tâm trạng của mình nữa, cứ thế trút hết tất cả sự tức giận ra ngoài:
- Anh là ai chứ? Anh có tư cách gì muốn xen vào chuyện của tôi? Muốn bảo vệ tôi? Anh theo dõi tôi đã hỏi ý kiến tôi chưa? Có quan tâm đến cảm nhận của tôi không? Anh mở miệng ra là nói muốn tốt cho tôi, vậy tại sao không cho tôi làm chuyện mà tôi muốn làm? Anh ngăn cản tôi hết lần này đến lần khác, gây trở ngại cho kế hoạch của tôi là anh, làm hỗn loạn tôi cũng chính là anh, tại sao con người anh có thể xấu xa đến vậy?
- Cuộc chiến này là của tôi, tôi có quyền tự quyết định, vì sao anh cứ muốn can thiệp vào? Elena em gái anh đã đi rồi tại sao anh vẫn còn chưa đi đi, về nơi vốn dĩ anh nên về, cứ luẩn quẩn bên cạnh gây phiền toái cho tôi? Stefan, anh làm ơn có thể tránh xa tôi ra được không? Anh càng muốn làm những việc như "bảo vệ" đó thì chỉ càng làm tôi thấy anh đáng ghét hơn mà thôi.
Nói xong một tràng dài, Mã Nhược Anh thở dốc nhìn Stefan, mắt cô đỏ âu, tâm trạng cực kì kích động. Thế nhưng người đàn ông trước mặt vẫn im lặng không nói gì, cứ trơ mắt nhìn cô, càng khiến sự bực bội trong lòng dâng cao không dứt. Siết chặt tay, Mã Nhược Anh gằn giọng lên tiếng:
- Đúng là phiền phức.
Dứt lời, cô quay người muốn chạy đi, nhưng ngay lúc đó, đột nhiên giọng nói của Stefan phía sau vang lên, bất giác khiến cô dừng chân:
- Tôi thích em, Mã Nhược Anh, thích đến mức không thể ngừng lại, tôi biết tôi là một kẻ xấu xa, nhưng mà… em có thể đừng ghét tôi được không?
...
Câu nói của Stefan vang lên làm không gian xung quanh như ngừng hẳn, âm giọng của anh vừa trầm thấp, vừa chân thành, thực sự lột tả toàn bộ tâm ý của mình qua những câu từ đó. Anh không oán trách, cũng không phủ nhận, anh chỉ lặng lẽ xem mình là một kẻ xấu xa, và cầu xin... đừng ghét bỏ.
Dường như, Stefan có thể chấp nhận việc bị Mã Nhược Anh mắng là một kẻ bám đuôi, không liêm sỉ đi theo cô, nhưng anh không chịu nổi việc bản thân bị cô chán ghét, bởi vì như vậy, cô sẽ không bao giờ thích anh.
Người đàn ông này... ấy vậy mà thâm tình đến thế...
Mã Nhược Anh mím môi, ngăn những cảm xúc khác lạ đang dâng trào trong mình, ép bản thân không được quay đầu lại. Bây giờ, cô không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Stefan khi nói những lời ấy, và nếu cô mềm lòng quay đầu nhìn một lần thôi, thì.....
Vừa nghĩ, người phụ nữ vừa cuộn chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, làm cô đau đớn, nhưng càng làm cô tỉnh táo hơn.
Lúc này, chợt một đám người áo đen xuất hiện trong tầm mắt Mã Nhược Anh, họ tiến gần đến chỗ cô, lên tiếng phá đi bầu không khí tĩnh lặng:
- Đại tiểu thư, tìm được cô rồi. Ám vệ của Bush đang truy tìm những kẻ đột nhập, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.
Mã Nhược Anh nghe xong, không ngần ngại gật đầu, sau đó liền nhấc chân rời đi. Cô tuyệt tình như vậy, không cho người đàn ông phía sau một cơ hội nào, cứ thế mà bỏ anh lại.... bỏ luôn sự chân thành của anh ở đằng sau.
=============================================
Kỳ Ân, Eira cùng Sherry sau khi thoát khỏi đội ám vệ của Bush liền lái xe trở về khách sạn, họ đi một mạch lên tầng, đến trước cửa phòng Âu Dương Thiên Thiên, dồn dập đập cửa phòng cô, lớn tiếng:
- Nhị tiểu thư, cô có trong đó không? Nhị tiểu thư!
Vivian bước đến mở cửa, nhìn ba người với khuôn mặt đổ đầy mồ hôi, chậm rãi trả lời:
- Thiên Thiên ở cùng tôi, tôi đã đưa em ấy về an toàn rồi.
Kỳ Ân thở dốc hồng hộc, cô đảo mắt nhìn một lượt trong phòng, hỏi:
- Nhị tiểu thư không bị thương chứ? Cô ấy đang ở đâu?
Vivian hất cằm về phía phòng riêng, thản nhiên đáp:
- Trong nhà vệ sinh, em ấy chỉ bị thương nhẹ thôi, tôi sẽ xử lý nó.
Dừng một chút, cô liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới ba người, cau mày nói:
- Mà các cô cũng nên đi thay đồ đi, trên áo toàn là máu, muốn dọa người sao? Thiên Thiên cứ để tôi trông coi được rồi.
Nói xong, Vivian không đợi đám Kỳ Ân đáp lại, dứt khoát đóng cửa. Đi lại vào trong, cô đến trước cửa nhà vệ sinh, áp đầu dựa vào bờ tường, hỏi:
- Kết quả thế nào?
Đoán chừng vài giây sau, từ bên trong vọng ra tiếng nói của Âu Dương Thiên Thiên:
- Cô đã đúng.... tôi có thai rồi.
Âu Dương Thiên Thiên đứng trước gương, trên tay cầm chiếc que thử thai mà Vivian vừa mua cho cô, đôi con ngươi phản chiếu hai vạch màu đỏ rất rõ ràng.
Khuôn mặt Âu Dương Thiên Thiên biến đổi khi nhìn thấy nó, sắc mặt cô trắng bệch, vừa bất ngờ vừa sợ hãi.
Cô... mang thai rồi? Sao có thể... sao có thể chứ?
Bên ngoài, Vivian không biểu hiện gì, dường như điều này đã nằm trong dự đoán, cô chỉ bình thản hỏi:
- Bây giờ em muốn làm thế nào? Có báo cho Phelan biết không?
- Không được, không thể nói với anh ấy! - Ngay lập tức, Âu Dương Thiên Thiên phản bác.
Cô đưa tay lên vò tóc mình, mặt bất đắc dĩ nói:
- Cô không nhận thấy tình hình hiện tại đang không thích hợp ư? Mọi chuyện đã đủ phiền toái rồi, tôi không thể tạo thêm rắc rối cho A Thần được.
Người phụ nữ liếc mắt, hỏi tiếp:
- Có phải em suy nghĩ hơi nhiều rồi không? Đó là con của em và Phelan, sao có thể là rắc rối?
Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, giọng nhỏ dần đáp:
- Không phải... cô không hiểu đâu....
Tại sao đứa bé lại đến ngay lúc này chứ? Khi mà mọi thứ đang dần trở nên phức tạp và khó khăn hơn? Tại sao... tại sao lại là lúc này?
Âu Dương Thiên Thiên cúi đầu, thực quá khó cho cô khi phải tiếp nhận nhiều chuyện trong cùng một lúc. Cô chỉ vừa mới biết mình và Mã Nhược Anh có chung huyết thống, cũng chỉ vừa mới thấy mặt cha, gặp mặt kẻ đã hại chết mẹ mình.... Tất cả chỉ mới vừa bắt đầu, nhưng mà... sẽ là như thế nào nếu có ai đó biết đến sự tồn tại của đứa bé trong bụng cô chứ?
Nó quá nguy hiểm, và cô không dám tưởng tượng kết quả sẽ như thế nào một khi chuyện này bị lộ.
Cô đã từng nghĩ đến, việc mình sẽ có con với người đàn ông cô yêu, lúc đó cô nhất định rất vui mừng, nhưng mà... ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng chưa từng nghĩ đứa bé lại đến ở thời điểm này. Cô thậm chí còn không thể vui mừng vì mình đang mang thai, thay vào đó chỉ là mớ cảm xúc hỗn loạn và sợ hãi.
Âu Dương Thiên Thiên vùi đầu vào trong mái tóc mình, cố gắng kiềm chế cơn run rẩy và những ý chí tiêu cực của bản thân. Đúng lúc này, Vivian bỗng gõ cửa phòng vệ sinh, nói:
- Thiên Thiên, em có điện thoại, là của Phelan.
Âu Dương Thiên Thiên ngẩng mặt nhìn ra ngoài, nuốt một ngụm nước bọt, cô từ từ mở cửa ra, nhận lấy chiếc điện thoại từ tay người phụ nữ. Vivian đưa cho cô xong, biết rằng cần có không gian riêng, cô liền quay người đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại.
Âu Dương Thiên Thiên đi đến ngồi xuống giường, cô hít vào một hơi sâu, vuốt tay bắt máy.
- A Thần!
Từ đầu dây bên kia, giọng của người đàn ông vang lên:
- Thiên Thiên, em thế nào rồi? Đang ở đâu? Có bị thương không?
Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cố tỏ ra thật tự nhiên, đáp:
- Em không sao, em... về khách sạn rồi, đang ở trong phòng. Vivian ở cùng em, rất an toàn.
Âu Dương Vô Thần nghe thấy, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Thấy vậy, Âu Dương Thiên Thiên liền dò hỏi:
- Chị Nhược Anh... thế nào rồi?
Người đàn ông không giấu diếm cô, rất thành thật trả lời:
- Cô ấy không sao, được Stefan đưa đi rồi.
Nghe vậy, Âu Dương Thiên Thiên cũng không hỏi gì thêm nữa, cô cắn môi, nghĩ đến chuyện lúc nãy, đảo mắt nói:
- A Thần, em cảm thấy... hay là tạm thời... chúng ta đừng nên gặp nhau nữa?
Lời nói của cô khiến Âu Dương Vô Thần đứng hình trong chốc lát, anh theo bản năng thốt lên:
- Em đang nói cái gì vậy?
"Sờ poi chap sau:
- Ông là... Cadira Rostchild? Tại sao ông đến đây?
- Vivian, không sao đâu, ông ta... là ba của em!"
*Đọc xong nhớ lik chap giúp Tiêu nha*
- Không thể nào, sao tôi có thể...
- Bụng thường xuyên khó chịu, không ăn được thức ăn nồng mùi hoặc đồ sống, hay nôn mửa, kinh nguyệt chậm... đều là những dấu hiệu của thai phụ. - Vivian lên tiếng chắc chắn, như thể cô đã khẳng định việc Âu Dương Thiên Thiên mang thai là thật vậy.
Nhìn ánh mắt hoang mang trước mặt, Vivian cắn môi suy tính, sau vài giây thì hỏi:
- Mặc dù tôi không phải bác sĩ nhưng tôi có cách giúp em kiểm tra, muốn thử không?
Âu Dương Thiên Thiên lo lắng mím môi, cô âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, không đáp....
===============================================
Ở một diễn biến khác, Stefan kéo theo Mã Nhược Anh ra khỏi căn biệt thự, anh dắt cô đi một con đường riêng biệt với Vivian, nhằm tránh xa đám ám vệ của Bush.
Đi được một đoạn, Mã Nhược Anh bỗng ngừng lại, cô hất tay Stefan ra, lạnh giọng lên tiếng:
- Tại sao anh lại ở đây?
Người đàn ông chậm rãi thu tay về, bình tĩnh đáp:
- Em muốn tôi trả lời thế nào?
- Anh theo dõi tôi? - Mã Nhược Anh hỏi tiếp.
Stefan mím môi, thẳng thắn thừa nhận:
- Phải.
Mã Nhược Anh ngước đầu lên, đôi mắt hung dữ đáp:
- Stefan, rốt cuộc tôi phải làm thế nào anh mới buông tha cho tôi? Anh không nhìn rõ tình hình hiện tại sao? Tôi muốn giết chết Cadira, muốn tiêu diệt cả gia tộc Rostchild, tôi có thể làm bất cứ việc gì để thực hiện ước muốn đó, thậm chí là đến đây, không quan tâm nơi này là đâu cả. Tôi đã không để ý đến Bush, thì anh cũng nên hiểu, anh căn bản không thể ngăn cản tôi.
Người đàn ông chớp đôi mắt đen láy, vững vàng nói:
- Tôi không ngăn cản em, tôi chỉ muốn bảo vệ em.
- Tôi không cần sự bảo vệ của anh. - Gần như là ngay lập tức, Mã Nhược Anh quát lớn. Cô không kiềm chế tâm trạng của mình nữa, cứ thế trút hết tất cả sự tức giận ra ngoài:
- Anh là ai chứ? Anh có tư cách gì muốn xen vào chuyện của tôi? Muốn bảo vệ tôi? Anh theo dõi tôi đã hỏi ý kiến tôi chưa? Có quan tâm đến cảm nhận của tôi không? Anh mở miệng ra là nói muốn tốt cho tôi, vậy tại sao không cho tôi làm chuyện mà tôi muốn làm? Anh ngăn cản tôi hết lần này đến lần khác, gây trở ngại cho kế hoạch của tôi là anh, làm hỗn loạn tôi cũng chính là anh, tại sao con người anh có thể xấu xa đến vậy?
- Cuộc chiến này là của tôi, tôi có quyền tự quyết định, vì sao anh cứ muốn can thiệp vào? Elena em gái anh đã đi rồi tại sao anh vẫn còn chưa đi đi, về nơi vốn dĩ anh nên về, cứ luẩn quẩn bên cạnh gây phiền toái cho tôi? Stefan, anh làm ơn có thể tránh xa tôi ra được không? Anh càng muốn làm những việc như "bảo vệ" đó thì chỉ càng làm tôi thấy anh đáng ghét hơn mà thôi.
Nói xong một tràng dài, Mã Nhược Anh thở dốc nhìn Stefan, mắt cô đỏ âu, tâm trạng cực kì kích động. Thế nhưng người đàn ông trước mặt vẫn im lặng không nói gì, cứ trơ mắt nhìn cô, càng khiến sự bực bội trong lòng dâng cao không dứt. Siết chặt tay, Mã Nhược Anh gằn giọng lên tiếng:
- Đúng là phiền phức.
Dứt lời, cô quay người muốn chạy đi, nhưng ngay lúc đó, đột nhiên giọng nói của Stefan phía sau vang lên, bất giác khiến cô dừng chân:
- Tôi thích em, Mã Nhược Anh, thích đến mức không thể ngừng lại, tôi biết tôi là một kẻ xấu xa, nhưng mà… em có thể đừng ghét tôi được không?
...
Câu nói của Stefan vang lên làm không gian xung quanh như ngừng hẳn, âm giọng của anh vừa trầm thấp, vừa chân thành, thực sự lột tả toàn bộ tâm ý của mình qua những câu từ đó. Anh không oán trách, cũng không phủ nhận, anh chỉ lặng lẽ xem mình là một kẻ xấu xa, và cầu xin... đừng ghét bỏ.
Dường như, Stefan có thể chấp nhận việc bị Mã Nhược Anh mắng là một kẻ bám đuôi, không liêm sỉ đi theo cô, nhưng anh không chịu nổi việc bản thân bị cô chán ghét, bởi vì như vậy, cô sẽ không bao giờ thích anh.
Người đàn ông này... ấy vậy mà thâm tình đến thế...
Mã Nhược Anh mím môi, ngăn những cảm xúc khác lạ đang dâng trào trong mình, ép bản thân không được quay đầu lại. Bây giờ, cô không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Stefan khi nói những lời ấy, và nếu cô mềm lòng quay đầu nhìn một lần thôi, thì.....
Vừa nghĩ, người phụ nữ vừa cuộn chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, làm cô đau đớn, nhưng càng làm cô tỉnh táo hơn.
Lúc này, chợt một đám người áo đen xuất hiện trong tầm mắt Mã Nhược Anh, họ tiến gần đến chỗ cô, lên tiếng phá đi bầu không khí tĩnh lặng:
- Đại tiểu thư, tìm được cô rồi. Ám vệ của Bush đang truy tìm những kẻ đột nhập, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.
Mã Nhược Anh nghe xong, không ngần ngại gật đầu, sau đó liền nhấc chân rời đi. Cô tuyệt tình như vậy, không cho người đàn ông phía sau một cơ hội nào, cứ thế mà bỏ anh lại.... bỏ luôn sự chân thành của anh ở đằng sau.
=============================================
Kỳ Ân, Eira cùng Sherry sau khi thoát khỏi đội ám vệ của Bush liền lái xe trở về khách sạn, họ đi một mạch lên tầng, đến trước cửa phòng Âu Dương Thiên Thiên, dồn dập đập cửa phòng cô, lớn tiếng:
- Nhị tiểu thư, cô có trong đó không? Nhị tiểu thư!
Vivian bước đến mở cửa, nhìn ba người với khuôn mặt đổ đầy mồ hôi, chậm rãi trả lời:
- Thiên Thiên ở cùng tôi, tôi đã đưa em ấy về an toàn rồi.
Kỳ Ân thở dốc hồng hộc, cô đảo mắt nhìn một lượt trong phòng, hỏi:
- Nhị tiểu thư không bị thương chứ? Cô ấy đang ở đâu?
Vivian hất cằm về phía phòng riêng, thản nhiên đáp:
- Trong nhà vệ sinh, em ấy chỉ bị thương nhẹ thôi, tôi sẽ xử lý nó.
Dừng một chút, cô liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới ba người, cau mày nói:
- Mà các cô cũng nên đi thay đồ đi, trên áo toàn là máu, muốn dọa người sao? Thiên Thiên cứ để tôi trông coi được rồi.
Nói xong, Vivian không đợi đám Kỳ Ân đáp lại, dứt khoát đóng cửa. Đi lại vào trong, cô đến trước cửa nhà vệ sinh, áp đầu dựa vào bờ tường, hỏi:
- Kết quả thế nào?
Đoán chừng vài giây sau, từ bên trong vọng ra tiếng nói của Âu Dương Thiên Thiên:
- Cô đã đúng.... tôi có thai rồi.
Âu Dương Thiên Thiên đứng trước gương, trên tay cầm chiếc que thử thai mà Vivian vừa mua cho cô, đôi con ngươi phản chiếu hai vạch màu đỏ rất rõ ràng.
Khuôn mặt Âu Dương Thiên Thiên biến đổi khi nhìn thấy nó, sắc mặt cô trắng bệch, vừa bất ngờ vừa sợ hãi.
Cô... mang thai rồi? Sao có thể... sao có thể chứ?
Bên ngoài, Vivian không biểu hiện gì, dường như điều này đã nằm trong dự đoán, cô chỉ bình thản hỏi:
- Bây giờ em muốn làm thế nào? Có báo cho Phelan biết không?
- Không được, không thể nói với anh ấy! - Ngay lập tức, Âu Dương Thiên Thiên phản bác.
Cô đưa tay lên vò tóc mình, mặt bất đắc dĩ nói:
- Cô không nhận thấy tình hình hiện tại đang không thích hợp ư? Mọi chuyện đã đủ phiền toái rồi, tôi không thể tạo thêm rắc rối cho A Thần được.
Người phụ nữ liếc mắt, hỏi tiếp:
- Có phải em suy nghĩ hơi nhiều rồi không? Đó là con của em và Phelan, sao có thể là rắc rối?
Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, giọng nhỏ dần đáp:
- Không phải... cô không hiểu đâu....
Tại sao đứa bé lại đến ngay lúc này chứ? Khi mà mọi thứ đang dần trở nên phức tạp và khó khăn hơn? Tại sao... tại sao lại là lúc này?
Âu Dương Thiên Thiên cúi đầu, thực quá khó cho cô khi phải tiếp nhận nhiều chuyện trong cùng một lúc. Cô chỉ vừa mới biết mình và Mã Nhược Anh có chung huyết thống, cũng chỉ vừa mới thấy mặt cha, gặp mặt kẻ đã hại chết mẹ mình.... Tất cả chỉ mới vừa bắt đầu, nhưng mà... sẽ là như thế nào nếu có ai đó biết đến sự tồn tại của đứa bé trong bụng cô chứ?
Nó quá nguy hiểm, và cô không dám tưởng tượng kết quả sẽ như thế nào một khi chuyện này bị lộ.
Cô đã từng nghĩ đến, việc mình sẽ có con với người đàn ông cô yêu, lúc đó cô nhất định rất vui mừng, nhưng mà... ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng chưa từng nghĩ đứa bé lại đến ở thời điểm này. Cô thậm chí còn không thể vui mừng vì mình đang mang thai, thay vào đó chỉ là mớ cảm xúc hỗn loạn và sợ hãi.
Âu Dương Thiên Thiên vùi đầu vào trong mái tóc mình, cố gắng kiềm chế cơn run rẩy và những ý chí tiêu cực của bản thân. Đúng lúc này, Vivian bỗng gõ cửa phòng vệ sinh, nói:
- Thiên Thiên, em có điện thoại, là của Phelan.
Âu Dương Thiên Thiên ngẩng mặt nhìn ra ngoài, nuốt một ngụm nước bọt, cô từ từ mở cửa ra, nhận lấy chiếc điện thoại từ tay người phụ nữ. Vivian đưa cho cô xong, biết rằng cần có không gian riêng, cô liền quay người đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại.
Âu Dương Thiên Thiên đi đến ngồi xuống giường, cô hít vào một hơi sâu, vuốt tay bắt máy.
- A Thần!
Từ đầu dây bên kia, giọng của người đàn ông vang lên:
- Thiên Thiên, em thế nào rồi? Đang ở đâu? Có bị thương không?
Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cố tỏ ra thật tự nhiên, đáp:
- Em không sao, em... về khách sạn rồi, đang ở trong phòng. Vivian ở cùng em, rất an toàn.
Âu Dương Vô Thần nghe thấy, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Thấy vậy, Âu Dương Thiên Thiên liền dò hỏi:
- Chị Nhược Anh... thế nào rồi?
Người đàn ông không giấu diếm cô, rất thành thật trả lời:
- Cô ấy không sao, được Stefan đưa đi rồi.
Nghe vậy, Âu Dương Thiên Thiên cũng không hỏi gì thêm nữa, cô cắn môi, nghĩ đến chuyện lúc nãy, đảo mắt nói:
- A Thần, em cảm thấy... hay là tạm thời... chúng ta đừng nên gặp nhau nữa?
Lời nói của cô khiến Âu Dương Vô Thần đứng hình trong chốc lát, anh theo bản năng thốt lên:
- Em đang nói cái gì vậy?
"Sờ poi chap sau:
- Ông là... Cadira Rostchild? Tại sao ông đến đây?
- Vivian, không sao đâu, ông ta... là ba của em!"
*Đọc xong nhớ lik chap giúp Tiêu nha*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook